Editor: May
Trong lúc tâm thần khẽ nhúc nhích, Lạc Ương Ương không vội vã thối lui, nhưng cô lại không dám nhắm mắt.
Kết quả là, hai người hôn môi mắt lớn trừng mắt nhỏ như vậy, ai cũng không động một chút.
Dưới ánh sáng mờ tối bóng cây loang lổ, hình ảnh hơi người xếp chồng một chỗ.
Một đôi mắt đen trầm lãnh, một đôi mắt to sáng ngời, cứ như vậy không tiếng động tiến hành giao lưu tinh thần.
Ái muội, triền miên, từng đợt từng đợt nhè nhẹ không bị người ngoài xâm phạm.
Sau khi giằng co ba giây, môi phấn Lạc Ương Ương hôn ở trên môi Phong Thánh, ‘ bẹp ’ một tiếng thật mạnh mổ một chút, sau khi phát ra tiếng vang ái muội, lúc này mới mắc cỡ lui đi.
Phong Thánh mắt đen ám trầm mím môi, chưa đã thèm: “Cô chính là hôn như vậy?”
“Bằng không thì sao?” Lạc Ương Ương mở to một đôi mắt to vô tội, thanh thuần khó hiểu lẩm bẩm.
Phong Thánh nói chính là hôn, hôn còn không phải là ý tứ hôn một chút sao?
Còn không phải hôn sao.
“Phải hôn như vậy.” Khóe mắt Phong Thánh hiện lên một tia xảo trá, nói xong liền muốn tự mình làm mẫu cho Lạc Ương Ương.
Lạc Ương Ương vẫn bị Phong Thánh giữ cằm như cũ, bị dùng sức nhấc lên, cô chợt tiến về phía trước một chút.
Giây tiếp theo, môi
Phong Thánh liền dán lên lân nữa, ngọn lửa của anh còn ngang ngược chen tiến vào.
‘ ong ’ một tiếng, đầu óc Lạc Ương Ương nổ tung, nháy mắt trống rỗng.
Ý thức lưu lại một tin tức cuối cùng là, bọn họ còn ở bên cạnh đường cái người đến người đi!
Một tay khống chế cằm nhỏ trơn mềm của vật nhỏ, một tay kia chụp về phía trước, Phong Thánh ôm lấy eo rắn nhỏ của cô liền dùng lực ấn về phía mình.
Thân thể hai người, phù hợp dính sát không có chút khe hở.
Nụ hôn của Phong Thánh mang theo ma lực, mỗi một lần, mặc kệ ngay từ đầu Lạc Ương Ương có kháng cự nụ hôn của anh hay không, cuối cùng đều sẽ sa vào ở trong mê tình anh chế tạo ra.
Lúc này đây, ở dưới cố tình trêu chọc của Phong Thánh, Lạc Ương Ương lại sa vào, thần kinh não của cô giống như bị người nhẹ nhàng kích thích một chút, tính cảnh giác chậm rãi thức tỉnh.