Editor: May
Khốn kiếp.
Tên khốn kiếp!
“Có thể.” Phong Thánh tựa hồ tương đối dễ nói chuyện, nhưng mà, “Nhưng kháng nghị không có hiệu quả.”
Lạc Ương Ương bẹp cái miệng nhỏ, nhiệt độ cơ thể bên cạnh cực nóng, giống như có thể làm phỏng cô.
Tâm tình mất mát rơi xuống trong đáy cốc, cô đột nhiên linh cơ vừa động.
Thừa dịp Phong Thánh còn chưa có động, cô xoay người một cái, chủ động lại nhiệt tình ôm lấy anh, tay chân bạch tuộc cùng sử dụng chặt chẽ ôm lấy.
“……” Phong Thánh kinh ngạc nhìn vật nhỏ nằm sấp trên người anh, nhất thời không rõ cô muốn làm gì.
Nhiệt tình như vậy, quả thực đặc biệt là lần đầu tiên.
Ở trong nhìn chăm chú của Phong Thánh, đầu nhỏ của Lạc Ương Ương nâng lên từ ngực rắn chắc cứng rắn của anh, giống như tiểu đáng thương nhìn anh: “Đêm nay cứ như vậy ôm ngủ được không?”
Lạc Ương Ương phóng mềm ngữ điệu không ít, giọng nói nũng nịu mềm mại, mang theo một tia ủy khuất và oán trách.
Phong Thánh nghe đến yết hầu căng thẳng, đột nhiên liền miệng khô
lưỡi khô lên: “Vì sao?”
“Eo đau mềm đến không muốn động.” Lạc Ương Ương chuyển thành thế công nhu tình, khuôn mặt nhỏ càng lúc càng hồng nhuận lên, “Nơi đó cũng có chút không thoải mái.”
Đây là kỹ thuật tất sát cuối cùng cô có thể nghĩ ra được.
Hy vọng Phong Thánh sẽ dính câu, ở trong lúc rất cầm thú có thể thông cảm cô một chút.
Vào lúc Lạc Ương Ương nói đau eo, bàn tay lớn ấm áp của Phong Thánh, đã chuyển dời đến phần eo của cô, nhẹ nhàng xoa ấn lên.
Cô nghe đến nửa câu sau, tay anh hơi dừng lại.
Nháy mắt tiếp theo, tay chân dài của anh, đột nhiên duỗi tay ‘ tách ’ một tiếng bật đèn đầu giường lên.
Theo ánh đèn sáng lên, anh xoay người một cái đè Lạc Ương Ương ở dưới thân: “Tôi nhìn xem.”