Editor: May
“Không, không cần! Nơi đó xem thế nào được?” Phong Thánh nói quá kinh hãi, Lạc Ương Ương sợ tới mức đều nói lắp lên.
Cô theo bản năng khép hai chân lại, ảo não vừa rồi vì sao phải nói những lời đó.
“Dùng đôi mắt xem.” Phong Thánh nửa đè nặng Lạc Ương Ương, bàn tay to đã tập kích lên đùi mảnh khảnh của cô.
“Không muốn không muốn, đừng xem!” Quá cảm thấy thẹn.
Lạc Ương Ương khẩn trương, hai cái chân đá đạp lung tung lên.
Phong Thánh cũng đủ biến thái.
Nơi tư mật như vậy có cái gì đẹp!
Cầm thú!
“Ngoan, nghe lời.” Nhìn Lạc Ương Ương kích động, phản ứng lớn như thế, Phong Thánh có chút bất đắc dĩ.
Anh thật không tồn tại ý xấu gì, chỉ lo lắng cho cô mà thôi.
Cô nói không thoải mái, làm bị thương sẽ không tốt.
“Không nghe.” Lạc Ương Ương bị xấu hổ đến tột đỉnh, cuốn chăn liền muốn trốn.
Phong Thánh chỉ duỗi cánh tay dài ra chụp tới, liền chế phục vọng muốn cuốn Lạc Ương Ương
bị chạy trốn.
Vì trừng phạt cô không ngoan, anh còn giương bàn tay to lên, ‘ bốp ’ một cái vỗ về phía mông nhỏ co dãn mười phần của cô.
“A……” Một chưởng này tới quá đột ngột, Lạc Ương Ương đau đến kinh hô một tiếng.
“Còn trốn không?” Cả người Phong Thánh ép chặt vật nhỏ dưới thân.
Lại trốn ở dưới mí mắt anh lần nữa, lại không nhớ lâu, không nghe giáo huấn?
“……” Lạc Ương Ương mím chặt cái miệng nhỏ không nói lời nào.
Không trốn là kẻ ngốc!
Không trốn liền sẽ bị anh xem nơi đó, cô có thể không trốn sao!
“Muốn tạo phản có phải không?” Thấy vật nhỏ chết ngoan cố không đáp lại, Phong Thánh liền xốc chăn.