Editor: May
Hiện tại bên trong chỉ có ba người Ương Ương, Phong Thánh, Thuần Vu Thừa, sao có thể không có bác sĩ.
“Không cần, Thuần Vu Thừa chính là bác sĩ.” Á Tuyền xem xét liếc mắt nhìn Vưu Vưu thêm một cái, Thuần Vu Thừa không nói cho cô ta biết?
“Sắc lang kia là bác sĩ?” Đôi mắt Vưu Vưu lại mở to một chút, tựa hồ đã chịu kích thích thiên đại gì.
Một sắc lang cà lơ phất phơ như vậy, sao lại không biết xấu hổ làm bác sĩ!
“Anh ta sắc cô?” Hai tròng mắt dưới mắt kính của Á Tuyền bình tĩnh thoáng nhìn.
Vưu Vưu bị nhìn đến theo bản năng liền muốn che ngực, nhưng cô nhịn xuống: “Vậy thì thật không có……”
Phòng giải phẫu.
Khi Phong Thánh muốn đặt Lạc Ương Ương ở trên giường giải phẫu, lại phát hiện Lạc Ương Ương ôm cổ anh, cho dù là ở trong hôn mê, cũng ôm chặt anh không muốn buông ra.
“Ương Ương?” Phong Thánh nhẹ giọng gọi Lạc Ương Ương.
“……” Lạc Ương Ương trong hôn mê không hề nhúc nhích.
“Cậu có thể thử dùng sức một chút kéo tay cô ấy xuống.” Thuần Vu Thừa bên cạnh mặc áo blouse trắng, thấy tình hình như vậy đề nghị nói.
“Liên lụy
đến miệng vết thương cô ấy, cậu phụ trách?” Phong Thánh đến nhìn cũng không liếc mắt nhìn Thuần Vu Thừa một cái, tất cả ngữ khí đều là bất mãn.
“……” Tay mang khẩu trang của Thuần Vu Thừa dừng một chút, thấy biểu tình không nhìn nổi không đụng tới đau lòng đến muốn chết này của Phong Thánh, anh âm thầm nói thầm một câu, “Không liên lụy đến miệng vết thương cũng cần tôi phụ trách.”
Phong Thánh nghe được Thuần Vu Thừa nói thầm, nhưng hiện tại anh không rảnh đi phản để ý cậu ta.
“Ương Ương, thả lỏng, tôi vẫn luôn ở chỗ này, hiện tại phải xử lý miệng vết thương cho em, em trước buông tay đã.”
Phong Thánh nhìn Lạc Ương Ương trong hôn mê, vẫn nhăn chặt mày nhỏ, đau lòng đến thả nhẹ tiếng nói.
“……” Thuần Vu Thừa mang bao tay vô khuẩn, đầu ngón tay đột nhiên run rẩy một chút.
Dựa vào!