Editor: May
Sau đó, Lạc Anh truy hỏi một câu, cùng Phong Thánh ở trong phòng làm gì.
Sau khi Lạc Ương Ương nói cô ở trong phòng một mình, Phong Thánh bị lão gia tử kêu đi phòng sách, Lạc Anh không tiếp tục hỏi nữa liền cúp điện thoại.
Khi cửa phòng bị đẩy ra, Lạc Ương Ương lại nhìn thấy Phong Thánh lần nữa, đã là chuyện hai tiếng sau.
“Chờ thật sự nhàm chán?” Phong Thánh vừa vào cửa, liền thấy được Lạc Ương Ương nửa ghé vào trên sô pha chơi di động.
Nhìn khuôn mặt nhỏ khổ đại cừu thâm kia của cô, nếu anh còn không trở lại, phỏng chừng đôi mắt nhỏ của vật nhỏ trừng di động, sẽ có thể trừng ra một ngọn lửa trên điện thoại.
“Cũng tạm.” Lạc Ương Ương hơi nâng mí mắt, ánh mắt không có biến hóa gì liếc mắt nhìn Phong Thánh một cái.
Dù sao ở cùng đám người kia không phải là một chuyện quá dễ chịu.
Chỉ là, nếu cô không đợi Phong Thánh, cũng không có chỗ đi.
Cửa ban công phòng ngủ không đóng, cùng gió lạnh lẽo thổi tiến vào, còn có tiếng cười nói vui vẻ ở bên ngoài.
Lạc Ương Ương đi đến trên ban công đi nhìn qua, dưới lầu băng tuyết bao trùm cả vườn hoa, hoa mai nở đến tranh đua khoe sắc, dưới tàng cây
rất nhiều người trẻ tuổi đang chơi đùa.
Có đắp người tuyết, có ném tuyết, có người lớn hơn cô, cũng có nhỏ hơn cô, không dưới hai mươi người trẻ tuổi, Phong Diệc Hàm cũng ở bên trong.
Không cần nghĩ, những người dưới lầu đó khẳng định đều là người nhà họ Phong, nhưng ngoại trừ Phong Diệc Hàm thì cố đều không quen biết ai.
“Sao không xuống dưới lầu chơi?” Tay Phong Thánh cầm hai cái hộp bẹp vuông vức, đi về phía Lạc Ương Ương.
Không phải mười mấy tuổi đều rất mê chơi sao?
Nhưng tính tình vật nhỏ giống như tương đối yên tĩnh, còn rất hiếm thấy, ít nhất người nhà họ Phong không ai an tĩnh giống như cô vậy.
Tầng lầu phòng ốc cổ trạch đều không cao, cao nhất chỉ lầu ba, phòng ốc nối thành một mảnh gần đó, đều là nơi ở của người trẻ tuổi.
Ăn tết, người nhà họ Phong hối hả ngược xuôi bận rộn ngày thường đều đã trở lại.
Đi ra cửa phòng, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy người.