Editor: May
“Em lại không quen biết bọn họ.” Lạc Ương Ương ngồi thẳng thân hình, lẩm bẩm nói.
Vốn dĩ cô không ham chơi, bên ngoài lại là một đống lớn người xa lạ.
Người khác đều là người nhà rất quen thuộc, cô mới không cần một mình ngốc lăng lăng đi đến gần tìm người chơi.
“Không quen biết không quan hệ, chơi với một mình anh là được rồi.” Phong Thánh sờ sờ đầu nhỏ của Lạc Ương Ương.
“……” Lạc Ương Ương ngồi ở trên sô pha, ngửa đầu mặt đầy hắc tuyến nhìn Phong Thánh.
Cô còn tưởng rằng anh sẽ nói, không quen biết liền giới thiệu cho cô quen.
Còn có, cùng Phong Thánh có cái gì chơi vui, cả ngày chỉ biết chưng một khuôn mặt lạnh, rất giống người khác thiếu anh mấy trăm trăm triệu.
“Thay quần áo.” Ở trong ánh mắt bất mãn của Lạc Ương Ương, Phong Thánh đặt hộp trong tay đến bên cạnh, liền động thủ giúp Lạc Ương Ương cởi áo khoác.
“Làm gì?” Lạc Ương Ương lập tức một tay che ngực, một tay nắm cổ áo, xoay người một cái liền cuộn rúc ở một góc sô pha.
Đây chính là ở cổ trạch nhà họ Phong!
Phong Thánh thật dám xằng bậy sao?
“Anh vừa mới nói, thay quần áo.” Phong Thánh duy trì tư thế nửa cong eo muốn giúp Lạc
Ương Ương thay quần áo.
Lạc Ương Ương cúi đầu nhìn nhìn quần áo của mình, quần jean thêm nhung, áo lông vũ, người thoạt nhìn có chút mập mạp.
Tuy rằng so với Phong Diệc Hàm ngày mùa đông còn trang phục lộ chân, thân quần áo này của cô là bình thường một chút.
Nhưng mà, giữ ấm cấp bậc một!
“Quần áo của em rất ấm áp, không cần thay!” Lạc Ương Ương ngước mắt liền kiên định nói.
“Chẳng lẽ anh không nói với em.” Phong Thánh thấy thế, cầm lấy hộp bẹp màu đen bên cạnh lên, mở ra, “Bữa cơm đoàn viên hôm nay, phải mặc sườn xám?”
Lạc Ương Ương nhìn Phong Thánh mở hộp ra đưa tới trước mặt, bên trong là một kiện quần áo tơ lụa màu lam nhạt, xem kiểu dáng, thật là có chút giống sườn xám.
“Vì sao phải mặc sườn xám?” Lạc Ương Ương nghi hoặc tiếp nhận hộp, cầm lấy sườn xám màu lam nhạt nằm ở bên trong.