Editor: May
Sườn xám bị Lạc Ương Ương nhẹ nhàng run mở, sau đó mắt to của cô liền trừng lớn.
“Không có tay áo! Đây là ngày mùa đông, không phải sẽ đông lạnh luôn ư!” Lạc Ương Ương cầm sườn xám tơ lụa mỏng đến không thể mỏng hơn.
Vừa nghĩ phải ở trong gió lạnh mùa đông liệt liệt mặc vào một kiện sườn xám như vậy, cô liền cảm thấy lạnh từ đầu tới chân.
Cô lại không phải Phong Diệc Hàm, không chịu đông lạnh được!
“Quy củ nhà họ Phong, lão gia tử phục cổ, có biện pháp nào?” Phong Thánh lấy ra một hộp quần áo khác, nhìn Lạc Ương Ương nói, “Anh còn phải mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đấy.”
Bắt đầu từ khi Phong Thánh có ký ức, nhà họ Phong ăn tết, mỗi một năm đều không thay đổi.
Là trước đêm 30 ăn bữa cơm đoàn viên, nam mặc vào kiểu áo Tôn Trung Sơn, nữ mặc vào sườn xám, ở cổng lớn chụp ảnh chung một tấm ảnh gia đình.
Một năm 365 ngày, 364 ngày không trở về nhà không gọi một cuộc điện thoại đều có thể.
Duy chỉ ngày này, nếu không trở lại, lão gia tử có thể lột da anh.
“Phốc --” Lạc Ương Ương nhìn kiểu áo Tôn Trung Sơn cùng hệ màu xanh biển của Phong Thánh, trong đầu tưởng tượng thấy bộ dáng anh mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, đột nhiên vèo một tiếng liền nở nụ cười, “Ha ha ha --”
Ngày thường,
cô nhìn thấy nhiều nhất, là bộ dáng Phong Thánh mặc tây trang, cho dù cuối tuần ngẫu nhiên mặc trang phục hưu nhàn, cũng là hệ màu sắc thiên về đậm.
Kiểu áo Tôn Trung Sơn, cô chưa từng thấy anh mặc qua, khẳng định có thể làm cô mở rộng tầm mắt.
“Rất buồn cười sao?” Lạc Ương Ương cười đến quá làm càn, sắc mặt Phong Thánh hơi đen.
Tuy rằng kiểu áo Tôn Trung Sơn một năm mới mặc một lần, nhưng anh cũng là mặc từ nhỏ đến lớn.
Hơn nữa, anh cảm thấy anh mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn còn rất soái, tiếng cười tràn đầy ý vị giễu cợt của vật nhỏ này, là ý tứ gì?
“Anh mau đi thay, thay xong em nhìn xem.” Lạc Ương Ương nhẹ lắc đầu, cười mắt mị mị thúc giục Phong Thánh.
Nếu Phong Thánh mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, cô mặc sườn xám, trong lòng hơi cân bằng một chút, không thể chỉ một mình cô chịu đông lạnh được nha.
Phong Thánh bất đắc dĩ nhìn Lạc Ương Ương cuộn rúc ở trên sô pha, cười đến thấy răng không thấy mắt, yên lặng đi đến ban công đóng cửa.