Editor: May
Trải qua nhiều ngày tiếp xúc, Lạc Ương Ương cũng thăm dò tính tình của anh được một chút.
Cô lớn lên có một khuôn mặt nhỏ xinh đẹp động lòng người, thoạt nhìn an tĩnh ngoan ngoãn rất vô hại, nhưng thật ra tính tình rất quật, cơn tức tựa hồ cũng không nhỏ, chỉ là không dám phát tác mà thôi.
Trên hành lang chỉ có mấy cái đèn nhỏ, Lạc Ương Ương nhấp cái miệng nhỏ, tức giận đến hơi nâng khuôn mặt nhỏ rõ ràng.
Phong Thánh nhìn khuôn mặt nhỏ hơi có vẻ non nớt của cô, nhớ tới lời anh đã nói với Phong Khải Việt, đột nhiên nói: “Cô thật sự thành niên?”
Ánh mắt Lạc Ương Ương hoàn toàn thuần tịnh, hơn nữa này khuôn mặt nhỏ tính trẻ con này, Phong Thánh càng xem càng cảm thấy cô giống một học sinh cao trung, nhiều nhất cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi.
“Chưa thành niên tôi liền đi tố cáo anh, để anh ngồi tù!” Lạc Ương Ương thở phì phì trừng hai tròng mắt.
Phong Thánh còn không biết xấu hổ hỏi, cô nếu chưa thành niên, anh sẽ sám hối với những chuyện đã làm ư?
Thấy thế nào cũng sẽ không, anh không khả năng sẽ có giác ngộ này.
Càng sẽ không giác ngộ đến bởi vì cô còn nhỏ, liền hảo tâm buông tha cô.
“Có lẽ cô không nhớ rõ, lúc
trước, là cô cầu tôi hôn cô ôm cô.” Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của Phong Thánh vừa nhấc, một phen nắm cằm nhỏ của cô nâng lên.
Tố cáo anh?
Cô là đang nói chuyện cười với cô sao?
“Lúc ấy tôi thần chí không rõ cái gì cũng không biết.” Cằm đau xót, khuôn mặt nhỏ Lạc Ương Ương bị bắt nâng lên nhìn Phong Thánh.
Hai tay nhỏ của cô bắt lấy cổ tay Phong Thánh, muốn kéo tay anh xuống.
Chỉ là, sức lực Phong Thánh quá lớn, hoàn toàn không phải cô muốn phản kháng liền phản kháng được.
“Nếu biết là tôi, cô sẽ đi tìm người đàn ông khác?” Từ chỗ sâu trong đáy mắt Lạc Ương Ương, Phong Thánh liếc mắt một cái liền thấy được bài xích và hối hận của cô.
Sau lưng Lạc Ương Ương phát lạnh, rõ ràng cảm giác được khí tràng Phong Thánh có thay đổi, áp suất thấp quanh quẩn ở quanh thân giống như giảm tới điểm băng rồi, lạnh lẽo khiếp người.