Editor: May
“Cậu thật ngủ với cô ấy?” Thần sắc Thuần Vu Thừa chợt tắt, buông chân bắt chéo xuống, ánh mắt nghiêm túc nhìn Phong Thánh.
Tốt xấu gì cũng là em gái kế, Phong Thánh không quan tâm như vậy, có phải có chút……
Phong Thánh hơi nhướng mày lạnh, cuồng vọng nói: “Không thể sao?”
Thuần Vu Thừa bị sặc tiếng chợt cắn quả táo một ngụm, âm vang rắc giòn giống như tâm tình của anh: “Có thể! Đương nhiên có thể, dù sao các người cũng không có quan hệ huyết thống.”
Người nhà họ Phong bọn họ quả nhiên một người còn biến thái hơn một người, Phong Thánh phái hành động này nói làm liền làm, có thể quyết đoán hơn Phong Ngật nhiều.
“Đêm nay cậu không về? Thay tôi trông cô ấy, tôi đi trước.” Phong Thánh nói liền đứng lên.
“Ai nói đêm nay tôi không quay về?” Nhìn Phong Thánh phủi tay muốn đi, lại ném cục diện rối rắm cho anh thu dọn, Thuần Vu Thừa thiếu chút nữa ném quả táo qua, “Trên giường tôi còn có mỹ nữ chờ tôi đấy!”
“Nếu chuyện đêm nay có những người khác biết, hậu quả cậu phụ trách.” Làm lơ lời nói của Thuần Vu Thừa, bước chân Phong Thánh không ngừng đi ra ngoài.
Anh nói, tự nhiên là chuyện anh vô cùng lo lắng ôm Lạc Ương Ương vọt vào bệnh viện.
“Cậu phát xít! Đi theo
cậu sớm muộn gì tôi cũng đoản mệnh!” Thuần Vu Thừa lớn tiếng kháng nghị.
Nhưng mà, kháng nghị tựa hồ không có hiệu quả, bởi vì Phong Thánh cũng không quay đầu lại đã rời khỏi phòng bệnh rồi.
Một đêm qua đi, khi Lạc Ương Ương tỉnh lại đã là sáng sớm, cô vừa mở mắt nhìn thấy chính là trần nhà tuyết trắng.
Cùng lúc cô trợn mắt, bên tai cũng vang lên một đạo giọng nói nam tính dễ nghe: “Cô tỉnh? Em gái nhỏ, anh nói cho em biết, Phong Thánh không phải thứ tốt, nếu không em đi cùng anh đi?”
Đầu óc Lạc Ương Ương còn chưa có hoàn toàn thanh tỉnh, hoảng sợ, vội vàng theo tiếng nhìn lại.
Bên giường có một người đàn ông, anh ngồi ở trên ghế bắt chéo chân, dung mạo tuấn dật rất soái khí.
“Không quen biết anh? Chúng ta từng gặp qua, ngày mẹ em kết hôn đó.”
Thuần Vu Thừa thấy mắt Lạc Ương Ương đầy nghi hoặc đánh giá, liền nói tiếp.