Editor: May
Suy nghĩ Lạc Ương Ương bị mang theo nhớ lại ngày đó, ngày hôn lễ đó rất nhiều người, cô không có ấn tượng gì với người trước mắt này.
“Em gái nhỏ, em không phải tự nguyện đi?” Thuần Vu Thừa nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Lạc Ương Ương, không đầu không đuôi đột nhiên nói.
“……” Lạc Ương Ương chớp mắt to hắc diệu thạch, nhìn Thuần Vu Thừa không nói lời nào.
Người đàn ông này là ai?
Vì sao anh lại ở chỗ này?
Hiện tại trời đều sáng, cô nhớ rõ tối hôm qua Phong Thánh bế cô lên, sau đó cô liền không nhớ được.
“Em gái nhỏ, Phong Thánh không phải người tốt, em là bị cậu ta ép buộc đi?” Thuần Vu Thừa tiếp tục hỏi, anh quá hiểu thủ đoạn của Phong Thánh.
Trong lòng Lạc Ương Ương rùng mình, vẻ mặt đề phòng nhìn Thuần Vu Thừa.
Anh biết cái gì?
Vì sao lại hỏi như vậy?
Anh muốn làm gì?
“Em gái nhỏ, anh khẳng định tốt hơn Phong Thánh, nếu không em đi cùng anh, em cảm thấy thế nào?”
Ánh mắt Thuần Vu Thừa lóe lên tia xảo trá, nghiêng về phía đầu giường, nhìn Lạc Ương Ương tựa như
sói xám dụ dỗ mũ đỏ.
“……” Lạc Ương Ương nắm chăn, bả vai nhỏ co rụt không tự giác lui về phía mép giường.
Đêm mẹ kết hôn, có người hạ dược cho cô, kéo cô đi muốn thương tổn cô không phải người đàn ông trước mắt này.
Nhưng mà, hay là người đàn ông và người hạ dược vào buổi tối hôm đó, là cùng một bọn?
Nghĩ đến đây, Lạc Ương Ương nhìn mắt to xinh đẹp của Thuần Vu Thừa, dần dần dâng lên sợ hãi.
Trong lúc bả vai nhỏ càng lúc càng run rẩy, Lạc Ương Ương đột nhiên xốc chăn lên nhảy xuống giường, chân trần ngay lập tức chạy về phía cửa.
Cô không muốn ở chỗ này, cô phải rời khỏi!
Tóc dài rối tung dài đến eo của Lạc Ương Ương ở sau người, trong lúc chạy trối chết, mái tóc bay cao vẽ ra độ cung duyên dáng ở trong không trung.