Editor: May
Tầm mắt Phong Thánh dừng ở trên đèn pin của thuyền trưởng, tiếp theo liền nháy mắt đoạt tới đây.
Anh bật đèn pin lên, luồng sáng mạnh cường độ cao liền chiếu về phía xa xa, cường độ ánh sáng phi thường sáng, tầm bắn phi thường xa.
Nơi chùm tia sáng đi đến, mặt biển rút đi đen nhánh, khoảng cách đường kính ba mét có thể nhìn thấy hết không sót gì.
Diệp Sa Nghiên lén đánh giá Phong Thánh, tuấn nhan của anh lạnh lẽo vững vàng, hình dáng đường cong đao tước lãnh ngạnh, khóe miệng vẫn luôn trầm ổn căng chặt.
Mắt lạnh của Phong Thánh bình tĩnh nhìn, nhìn chăm chú biển rộng u ám giống như sâu không thấy đáy kia.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô lại có thể từ trong mắt lạnh lãnh khốc vô tình này, thấy được một tia khẩn trương.
Cảm xúc Phong Thánh nội liễm, hỉ nộ không hiện ra ngoài sắc mặt, bắt đầu từ ngày cô nhận thức anh, trên mặt anh trừ bỏ lạnh nhạt vẫn là lạnh nhạt, cô chưa từng nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào khác ở trên mặt anh.
Nhưng hiện tại, anh là đang khẩn trương vì Lạc Ương Ương sao?
Đôi tay rũ bên người của Diệp Sa Nghiên, âm thầm nắm chặt nắm tay.
Vị trí bên người Phong Thánh,
chỉ cần cô tồn tại một ngày, liền quyết không cho phép người khác ngồi lên.
Lạc Ương Ương, quyết không thể lưu!
Cô chưa từng nghĩ tới muốn giết người, nhưng giờ khắc này nhìn Phong Thánh, Diệp Sa Nghiên đột nhiên trấn định xuống.
Cô phi thường may mắn cô lỡ tay đẩy Lạc Ương Ương xuống biển.
Tốt nhất, Lạc Ương Ương liền chết đuối ở trong biển, đừng trở về được nữa.
Đội cứu hộ trên thuyền nhanh chóng tới rồi, những người khác nhìn thấy trận thế này cũng biết đã xảy ra chuyện, sôi nổi tụ lại đây.
Không bao lâu, trên boong tàu đuôi thuyền liền tụ tập không ít người.
Du thuyền đã ngừng lại, đang lúc đội cứu hộ muốn thả thuyền nhỏ xuống biển.
Phong Thánh vẫn luôn giơ đèn pin ánh sáng mạnh tìm kiếm ở trên mặt biển, chùm tia sáng đột nhiên khẽ ngừng, không hề dời đi.
“Mau xem! Có phải nơi đó có người không?”