Editor: May
“Có sao? Quá xa, thấy không rõ.”
“……”
Nhìn lại theo chùm tia sáng của Phong Thánh, trên boong tàu vang lên từng tiếng kinh hô.
Lạc Ương Ương rớt xuống biển thiếu chút nữa bị sóng đánh choáng, thật vất vả trồi lên mặt nước từ trong biển một mảnh đen nhánh, đã bị một chùm ánh sáng mạnh chiếu đến không mở mắt ra được.
Xa xa, khi Phong Thánh nhìn đến vòng sáng nơi xa, thật sự có thân ảnh Lạc Ương Ương, anh không tự giác thở phào nhẹ nhõm, thần sắc vẫn luôn căng chặt, cũng dần dần thả lỏng xuống.
Đáng chết.
Liền biết người của anh mạng lớn, mạng nhỏ không yếu ớt như vậy.
Thuần Vu Thừa tự nhiên cũng thấy được Lạc Ương Ương, vội phân phó thuyền trưởng: “Mau! Lái du thuyền trở về!”
“Được!” Thuyền trưởng nhanh như chớp liền chạy đi.
Lạc Ương Ương lau nước biển trên mặt, nửa chống đỡ chùm tia sáng nhìn về phía du thuyền.
Phóng mắt nhìn lại, đuôi thuyền rậm rạp rất nhiều người.
Sau khi cô rơi xuống biển, du thuyền còn chạy về phía trước một khoảng cách, lúc này cách cô không tính là gần.
Lạc Ương Ương nổi ở mặt nước không lập tức bơi về phía du
thuyền, cô quay đầu lại nhìn nhìn phương hướng cảng.
Ngay sau đó, cô vạch nước một cái thay đổi phương hướng, bơi về phía cửa cảng.
“Lạc Ương Ương! Cô bơi về chỗ nào?” Phong Thánh vẫn luôn chú ý Lạc Ương Ương, thấy phương hướng cô bơi không đúng, lập tức tức giận hô to, “Trở về cho tôi!”
Khoảng cách xa như vậy, tiếng rống giận của Phong Thánh có lẽ là theo gió biển bay tới, Lạc Ương Ương lại có thể một chữ không sót nghe được toàn bộ.
Hai tay rẽ nước của Lạc Ương Ương lập tức dừng lại, quay đầu lại nhìn xung quanh.
Trên boong tàu nhiều người như vậy, cô híp mắt nhìn qua theo chùm tia sáng, trên thuyền ánh đèn rất sáng, cô nhìn thấy còn tính rõ ràng.
Cuối cùng, ánh mắt cô dừng ở trên thân người giơ đèn pin.