Sau khi Tịch Thần Hạn rời khỏi nhà hàng thì đã gọi Đường Khải Hiên đi uống rượu.
Đường Khải Hiên không biết Tịch Thần Hạn làm sao mà lại uống hết cốc này đến cốc khác.
Đường Khải Hiên chỉ nhìn thấy một Tịch Thần Hạn như vậy vào năm năm trước khi Mục Vân Thi mất tích.
Đường Khải Hiên cuối cùng cũng đoạt lấy cốc rượu trong tay Tịch Thần Hạn, lớn giọng nói, “Đã đính hôn rồi, cậu bỏ một mình vợ chưa cưới của cậu ở nhà chạy ra ngoài uống rượu làm gì?”
Tịch Thần Hạn đẩy Đường Khải Hiên ra, “Đừng nhắc đến cô ấy.
”
Tịch Thần Hạn lại rót một cốc rượu, ngẩng đầu uống cạn.
Đường Khải Hiên chau mày nhìn anh, “Hai người cãi nhau sao?”
“Mình nói rồi mà, đừng nhắc đến cô ấy.
” Tịch Thần Hạn tức giận khẽ quát một tiếng.
Đường Khải Hiên tức giận, “Nếu cậu không thích cô ấy, cảm thấy cô ấy không đủ tốt, có dụng ý tiếp cận cậu, thì cậu đừng đính hôn với cô ấy nữa, bây giờ biến bản thân thành ra như vậy cho ai xem chứ?”
Tịch Thần Hạn ném cốc rượu xuống đất, “Mình nói rồi mà, đừng nhắc đến cô ấy.
”
Đường Khải Hiên nhìn cốc rượu vỡ nát trên nền đất, ánh mắt đột nhiên nhìn chằm chằm vào anh.
Anh ta không biết, giữa Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng đoán được, nhất định là do Vũ Tiểu Kiều đã chọc giận Tịch Thần Hạn.
“Thân là bạn bè không muốn nhìn thấy cậu như vậy.
” Đường Khải Hiên nói.
Anh ta không muốn nhìn thấy Tịch Thần Hạn lại quay trở lại bộ dạng lạnh lùng khép kín mình như năm năm trước đây, càng không muốn nhìn thấy anh bị bất kì sự tổn thương nào.
“Im miệng.
” Tịch Thần Hạn lại bắt đầu rót rượu.
Đường Khải Hiên không ngăn được anh, chỉ có thể cùng anh uống hết cốc này đến cốc khác.
Hai người đều uống say, ngồi cạnh nhau, trước mặt có một đống vỏ rượu đã uống hết.
Đường Khải Hiên vỗ vai Tịch Thần Hạn, “Nếu không vui thì kết thúc đi, đừng giày vò bản thân như vậy.
”
“Chuyện đã qua thì cũng đừng nghĩ lại nữa.
Có một số chuyện, có lẽ chỉ là do cậu nghĩ nhiều rồi, chưa chắc đã tồi tệ như cậu nghĩ đâu.
”
Tịch Thần Hạn nhấc đôi mắt đã say của mình lên nhìn Đường Khải Hiên, như cười như không cười hai tiếng.
“Cậu hiểu cái gì chứ!”
Đường Khải Hiên ợ lên một cái, “Mình không hiểu cái gì hết, vậy cậu hiểu sao? Cậu hiểu nhiều hơn mình được bao nhiêu?”
Anh ta lại dùng sức vỗ vai Tịch Thần Hạn, “Yên tâm, anh em tốt vẫn luôn ở bên cậu.
”
Tịch Thần Hạn cười mỉa mai một tiếng, đẩy bỏ tay Đường Khải Hiên ra, “Giải quyết tốt vấn đề của cậu trước đi.
”
Đường Khải Hiên lắc lắc đầu chỉ vào Tịch Thần Hạn, “Mình rất tốt, nghĩ thoáng được, không giống như cậu, cứ không nghĩ thoáng được, chuyện mà nên quên đi thì mình!.
sớm đã quên rồi.
”
Tịch Thần Hạn lại rót một cốc rượu đưa cho Đường Khải Hiên, “Uống!”
Đường Khải Hiên lắc lắc đầu cầm cốc rượu lên, anh ta muốn uống cạn cốc rượu này, nhưng đầu anh ta hơi nghiêng ngả một cái rồi ngã thẳng lên ghế sofa.
Tịch Thần Hạn đá đá Đường Khải Hiên, “Dậy đi, dậy đi.
”
Đường Khải Hiên hừm hai tiếng, muốn bò dậy, nhưng cuối cùng lại trườn trên ghế sofa, say đến mức bất tỉnh nhân sự.
“Dựa vào tửu lượng của cậu mà còn muốn uống rượu với mình!” Tịch Thần Hạn cười mỉa mai một tiếng, anh cầm cốc rượu lên, một lần nữa uống cạn.
Anh tựa người lên ghế sofa, nhìn ánh đèn lờ mờ ở trên đầu, ánh mắt mênh mông trong đôi mắt sâu thẳm như biển của anh giống như có một chút bi thương đang cuộn trào, anh khẽ lẩm bẩm một tiếng.
“Vân Thi!.
.
”
*
Dương Tuyết Như nhận được báo cáo của đàn em, bà ta cười vui vẻ đến mức cong hết cả môi.
“Còn tưởng rằng, Tịch Thần Hạn quan tâm đến người phụ nữ kia như thế nào, thế mà lại bỏ rơi cô ta ở nhà hàng, chạy ra ngoài uống rượu.
”
“Haha, xem ra bức ảnh cô ta và Tô Nhất Hàng, quả nhiên rất có tác dụng.
”
“Cái gì mà tình cảm ân ái, chỉ là diễn kịch cho ta xem mà thôi.
”
“Thần Hạn à Thần Hạn, rốt cuộc con muốn chơi trò gì với mẹ vậy?”
Dương Tuyết Như tựa người lên ghế, chống tay vào trán suy nghĩ một lúc, “Lẽ nào là vì người phụ nữ Mục Vân Thi nhiều năm trước mà báo thù mẹ sao?”
Dương Tuyết Như chơi đùa chiếc nhân rubi trên ngón tay, khoé miệng bà ta cong lên thành một nụ cười quỷ dị, “Cho dù thế nào thì dây chuyền rubi của nhà họ Tịch, sao có thể rơi vào tay người phụ nữ kia được chứ.
”
“Đồ mà Dương Tuyết Như ta đã nhắm trúng, đương nhiên sẽ không có lý nào mà rơi vào tay người khác.
”
Dương Tuyết Như gọi một cuộc điện thoại, “Chuẩn bị một chút, sáng ngày mai, tôi muốn đến bệnh viện một chuyến.
”
*
Vũ Tiểu Kiều ngồi trên ghế sofa đợi Tịch Thần Hạn cả đêm, nhưng anh vẫn không trở về.
Cô cầm điện thoại lên muốn gọi hỏi thăm Tịch Thần Hạn một chút, nhưng lại lo lắng sẽ làm phiền anh, do dự rất lâu, cô liền gửi một đoạn tin nhắn.
“Khi nào về nhà vậy? Tôi ở nhà đợi anh.
”
Đợi rất lâu mà Tịch Thần Hạn không trả lời, nhưng lại có vô số tin tức hiển thị lên cột nhắc nhở trên điện thoại.
Tin tức bây giờ đều là những tin liên quan đến việc đính hôn của cô