Tịch Thần Hạn ôm lấy Vũ Tiểu Kiều ngủ cả ngày, khi đến nửa đêm, cơn mưa to bên ngoài cửa sổ cũng tạnh hẳn, thì anh lại đột nhiên tỉnh dậy.
“Tôi đói rồi.
”
Vũ Tiểu Tiểu dụi dụi đôi mắt ngái ngủ của mình, “Tôi đi nấu cơm cho anh.
”
Tịch Thần Hạn gật đầu, bộ dạng nửa tỉnh nửa ngủ, cực giống một đứa trẻ ngoan ngoãn, vô cùng đáng yêu.
Cô lật người đứng dậy, đắp chăn cho anh rồi đỡ cái eo đau nhức đi đến nhà bếp.
Cô hậm hực trở về phòng ngủ nhìn Tịch Thần Hạn đang quấn chặt chăn trên giường rồi khẽ nói.
“Không có mì sợi, cũng không có mì tôm, không ăn được mì rồi.
”
Tịch Thần Hạn lật người ngồi dậy, anh nheo đôi mắt sâu thẳm của mình lại, khuôn mặt ngái ngủ lờ mờ.
“Không có đồ thì đố mà nấu được đồ ăn, hôm nay không có đồ để ăn rồi.
” Vũ Kiểu Kiều đưa hai tay ra, khuôn mặt tỏ vẻ rất đáng tiếc, nhưng trong lòng lại rất vui.
Không cần nấu thì không cần hầu hạ cái dạ dày xảo quyệt của anh, thật là tốt quá đi mất!
“Bây giờ tôi rất không ổn.
” Tịch Thần Hạn nói.
“Hả? Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng bò lên giường, cô dùng tay sờ thử trán Tịch Thần Hạn, “Không phải là anh bị ốm đấy chứ?”
“Không nóng, chắc là không bị ốm, tôi đi rót cho anh cốc nước uống nhé.
”
Cô đang định xuống khỏi giường thì lại bị Tịch Thần Hạn nắm lấy cánh tay.
“Tôi rất không thoải mái.
” Anh lại nói.
“Anh không thoải ở chỗ nào? Nói cho tôi biết, tôi đi tìm thuốc cho anh uống.
”
Tịch Thần Hạn nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô, anh vừa cảm thấy tức giận vừa cảm thấy buồn cười.
”
“Ừm, rất không ổn.
”
“Rốt cuộc là không ổn ở chỗ nào?”
“Rất đói.
”
“! ! ”
Vũ Tiểu Kiều phì cười, “Tôi đi siêu thị, mua một chút đồ nấu ăn, anh đợi tôi.
”
Cô lại định xuống giường thì lại bị anh nắm chặt lấy cô không buông tay.
“Đã rất muộn rồi.
”
“Không sao hết, tôi không sợ đi đường đêm, trước đây làm ca đêm thường xuyên phải đến tận sáng sớm mới về nhà.
” Cô tiếp tục muốn xuống giường nhưmg anh vẫn không buông tay cô ra.
“Nhưng bây giờ tôi đang rất đói.
”
Dáng vẻ đáng yêu của anh lúc này khiến trái tim của cô như sắp tan chảy.
“Trong tủ lạnh còn mấy quả trứng, tôi đi rán cho anh ăn trước.
”
Anh vẫn không buông tay cô ra.
“Anh không buông tôi ta thì làm sao tôi có thể rán trứng cho anh ăn chứ?”
Tịch Thần Hạn chau mày lên, tò mò hỏi cô, “Tại sao cô lại thích rán trứng cho tôi như vậy?”
“Hửm!.
.
bởi vì vừa có dinh dưỡng lại vừa tiện.
”
“Tẩm bổ cho tôi sao?”
“Tẩm bổ?” Vũ Tiểu Kiều nhìn anh, tầm nhìn của cô đột nhiên di chuyển xuống trên eo anh, gương mặt cô lập tức đỏ ửng, cô nhanh chóng di chuyển tầm nhìn của mình sang chỗ khác.
“Vẫn còn chưa thấy đủ dùng sao? Muốn tẩm bổ cho tôi tốt hơn sao?” Gương mặt đẹp trai của anh dính lại gần cô.
Cô nhanh chóng lắc đầu, tim cô đập nhanh một trận, “Không phải, không phải đâu!.
anh đã không cần phải tẩm bổ nữa rồi.
”
Nói xong, mặt cô càng đỏ ửng hơn, cô nhanh chóng xuống giường chạy trốn, nhưng anh lại ép lại gần cô hơn, đem cô nhốt lại trong hai cánh tay.
“Vậy là đã rất hài lòng rồi sao?” Anh trêu đùa hỏi.
Mặt cô đỏ ửng như máu, lắp bắp một lúc, “Không phải anh đói rồi sao? Tôi đi!.
tìm đồ ăn cho anh.
”
“Ừm, thực sự rất đói.
” Ánh mắt của Tịch Thần Hạn ma mị nhìn cô, anh hơi hơi ngẩng đầu lên.
“Anh!.
.
anh buông tôi ra, tôi đi tìm đồ ăn cho anh.
”
Tịch Thần Hạn có chút tức giận, người phụ nữ này, rốt cuộc là đang cố ý giả vờ hồ đồ hay là thật sự không hiểu?
Tốt như vậy!
Anh lại nhắc nhở cô một lần nữa.
Khoé miệng của anh cong lên thành một nụ cười quỷ dị, anh tiếp tục dính lại gần cô hơn, anh phả hơi thở lên trên mặt cô.
“Rốt cuộc ăn cái gì mới tốt đây? Tôi rất kén chọn đấy, nếu như phục vụ không tốt thì tôi sẽ tức giận.
”
“Hửm!.
.
”
Khi Vũ Tiểu Kiều muốn đẩy anh ra trốn xuống giường thì anh đã xoay người lại rồi lại đè cô lên giường.
“Cô đút cho tôi ăn no là được.
” Anh lại tiến người vào.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng vùng vẫy, “Đợi một lát, đói bụng phải ăn đồ ăn thì mới có thể lấp đầy bụng!.
”
Cô còn chưa nói xong thì cơ thể vừa dày vừa nặng của Tịch Thần Hạn lại đè xuống.
“Ăn cô cũng có thể lấp đầy bụng.
”
“Đừng! ! ựm!.
”
Sau mấy hồi mây mưa.
Vũ Tiểu Kiều bò trên giường, cô day day cái eo đau nhức không có chút sức lực nào của mình, cô nghiến răng nghiến lợi trợn trừng mắt nhìn Tịch Thần Hạn tinh thần sung mãn.
“Là do anh cố ý.
”
Tịch Thần Hạn cong môi nở nụ cười quỷ dị, trong giọng nói gợi cảm của anh có kèm theo một sự lười nhác sau khi quyến luyến.
“Như vậy cô mới có thể ngoan ngoãn ở đây, không có sức lực để chạy lung nữa.
”
“! ! ”
Vũ Tiểu Kiều oán hận vùi mặt mình vào trong chăn, tức giận đập đập hai bàn chân trắng nõn của mình xuống giường.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, Tịch Thần Hạn khẽ nở nụ cười, giọng nói của anh cũng trở nên dịu dàng, “Xem ra cô vẫn còn có sức lực, có cần làm thêm một lần nữa