Cửa hàng kinh doanh 24 giờ mà Tịch Thần Hạn nói là ở một khu các hộ gia sống trong lều rất hẻo lánh, ở trong một con ngõ rất sâu.
Chỗ này rất đổ nát và cũ kĩ, chỉ có hai ba cái đèn đường đang sáng, khiến cho con ngõ âm u vắng vẻ sâu thẳm càng trở nên lạnh lẽo vắng vẻ.
Vũ Tiểu Kiều đi theo Tịch Thần Hạn, chân sau bước theo chân trước, cuối cùng cũng đi đến một nơi có đèn đang sáng, trước cửa treo một một bảng hiệu bằng vải chữ màu xanh cũ kĩ.
“Cửa hàng mì Điền Kí.
”
Xem ra Tịch Thần Hạn rất thích ăn mì, Vũ Tiểu Kiều vừa hay chỉ biết nấu mì.
Vũ Tiểu Kiều rất tò mò, người có thân phận như Tịch Thần Hạn thì phải nên đến những nhà hàng cao cấp được trang trí lộng lẫy, sao lại biết nơi cũ kĩ như thế này?
Đi vào cửa hàng mì Điền Kí, bên trong rất lạnh lẽo vắng vẻ, chỉ có một ông già tóc bạc phơ đang bò trên bàn ngủ gật, nghe thấy có người vào, ông lão liền mơ mơ màng màng ừm một tiếng.
“Hai người ăn gì vậy? Hoành thánh hay là mì vậy?”
“Một bát mì hành băm, nhưng không cho hành.
” Tịch Thần Hạn nói.
Vũ Tiểu Kiều oán thầm, khẩu vị rất tai quái!
Ông lão vừa nghe thấy giọng của Tịch Thần Hạn thì lập tức ngẩng đầu lên, dụi dụi đôi mắt hơi bị hoa của mình, ông lão nheo mắt lại nhìn một lúc mới nở nụ cười.
“Hoá ra là cậu Thần đến rồi, mau vào đi, vào đi.
” Ông lão nhanh chóng đứng dậy tiếp đón.
Tịch Thần Hạn nhìn ông lão, trên mặt anh nở một nụ cười tươi dường như không có một chút tạp chất nào.
Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn Tịch Thần Hạn.
Người đàn ông có tâm tư sâu như biển như anh lại có thể nở một nụ cười thuần khiết như vậy!
Cô cảm thấy nghi hoặc, lẽ nào giữa ông lão của cửa hàng này và Tịch Thần Hạn từng có câu chuyện gì đó sao?
Ông lão nhanh chóng cầm một cái giẻ lau sạch, lau sạch bàn và ghế, sau đó kéo Tịch Thần Hạn ngồi xuống, hét vào phía trong nhà một tiếng.
“Vợ ơi, mau ra xem ai đến thăm chúng ta này, mau ra đây.
”
Một bà lão tóc bạc trắng nhanh chóng từ bên trong đi ra, bà lão vừa nhìn thấy Tịch Thần Hạn liền vui mừng đến mức mặt mày hớn hở.
“Ôi trời, cậu Thần đến rồi, lại ăn mì hành băm không cho hành đúng không? Tôi biết rồi, tôi biết rồi!.
”
Tịch Thần Hạn cười nói, “Đây là ông Điền, còn đây là bà Điền.
”
“Ông Điền, bà Điền.
” Vũ Tiểu Kiều lễ phép chào hỏi.
Bà Điền cười vui mừng đến mức không khép được miệng lại, “Cô bé này xinh quá, là bạn gái của cậu Thần đúng không? Ôi trời, tốt quá, tốt quá, cuối cùng cậu Thần cũng có bạn gái rồi.
”
Khuôn mặt Vũ Tiểu Kiều không kiềm được mà hơi ửng đỏ, cô xấu hổ cúi thấp đầu xuống.
“Cô gái, muốn ăn cái gì vậy? Nói cho bà biết, bà làm cho hai người ăn.
”
“Cháu cũng muốn ăn mì hành băm không bỏ hành.
” Vũ Tiểu Kiều cười nói.
Bà Điền vỗ tay vào đùi, “Ngay cả khẩu vị cũng giống nhau, thật là xứng đôi! Bà lão tôi làm mì hành băm bao nhiêu năm như vậy, chỉ duy nhất thấy cậu Thần ăn mì hành băm không cho hành.
”
“Tiểu Kiều, mùi vị hoành thánh ở đây làm rất ngon, nhưng tôi không ăn, cô có thể gọi một bát.
” Tịch Thần Hạn nói.
Vũ Tiểu Kiều gật đầu, “Cũng được.
”
“Cô bé mau ngồi đi, đừng khách sáo, đến đây thì cứ tự nhiên giống như ở nhà mình vậy.
” Ông Điền nhanh chóng kéo Vũ Tiểu Kiều ngồi xuống.
Ông lão đứng ở một bên, nhìn Tịch Thần Hạn, lại nhìn sang Vũ Tiểu Kiều, ông lão cười đến mức mắt nheo lại thành một đường cong.
“Thật là càng nhìn càng thấy xứng đôi, hay lắm, nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cậu Thần cũng có bạn gái rồi.
” Ông Điền vừa cười vừa nói.
Vũ Tiểu Kiều nhìn Tịch Thần Hạn ở phía đối diện một cái, trong lòng cô không kiềm được mà cảm thấy ấm áp.
Người có thân phận như Tịch Thần Hạn, còn có thể giữ mình trong sạch, thật là người đàn ông tốt cực phẩm trong thiên hạ, cảm giác đối với anh cũng nồng nhiệt và dữ dội hơn.
Rất nhanh, bà Điền liền mang một bát mì hành băm và một bát hoành thánh đến.
“Đây là trứng kho mà bà tự tay làm, còn có dưa cải nữa, mau nếm thử đi.
” Bà Điền lại bưng một đĩa dưa cải lên, để đầy cả bàn.
Vũ Tiểu Kiều nhận ra bà Điền và ông Điền rất thích Tịch Thần Hạn, còn Tịch Thần Hạn cũng rất thân thiết với bọn họ.
Lúc này, Tịch Thần Hạn không còn là tổng tài bá đạo ngồi tít ở trên cao kia nữa, cuối cùng anh cũng có một chút hơi thở bếp lửa của người sống ở phàm trần.
Vũ Tiểu Kiều nở một nụ cười rồi thử một miếng hoành thánh, “Ôi, mùi vị thật là tuyệt vời.
”
Bà Điền cười nói, “Đây là do bà và ông tự tay gói đó, tay nghề được truyền ba đời nay, mùi vị tuyệt đối chính thống.
”
“Thật sự rất ngon, trứng kho và dưa cải cũng rất ngon.
” Vũ Tiểu Kiều không kiềm được mà ăn ngấu nghiến, “Thần Hạn, anh mau ăn thử cái này đi, thật sự rất ngon.
”
“Tôi không ăn rau.
” Tịch Thần Hạn liếc cô một cái.
Vũ Tiểu Kiều cười sán lạn, “Mùi vị rất ngon mà, anh ăn thử đi.
”
Tịch Thần Hạn tao nhã ăn mì, không thèm nhìn cô lấy một cái.
Vũ Tiểu Kiều cắn đũa, nhìn bát mì trước