Vũ Tiểu Kiều hít một hơi thật sâu, bưng ly cà phê đi qua đó. Ảnh mắt nhìn đến đồng túi hàng hiệu bên cạnh ghế ngồi của Vũ Phi Phi, trái tim đập loạn một nhịp
Đây là tình thân sao?
Anh trai cô nằm trong phòng cấp cứu và rất cần tiến, Vũ Kiến Trung nói rằng không có tiền để xua đuổi mẹ cô đi, nhưng con gái cưng của ông ta mua một loạt những món đồ đắt tiền, còn đến quán cà phê cao cấp như vậy. Vũ Phi Phi là con gái của ông ta, còn anh trai cô không phải là con trai của ông ta sao?
Sự nhói lên trong tim khiến cơ thể Vũ Tiểu Kiều cứng đờ, và đứng đó sững sỡ.
Vũ Phi Phi và Tôn Hồng thấy người phục vụ mãi vẫn chưa mang cà phê lên, nhìn lên một cách khó chịu. Khi nhìn thấy người phục vụ chính là Vũ Tiểu Kiều, cả hai mẹ con cô ta đều sững sở.
“Yo, đây là ai nhỉ!” Vũ Phi Phi cười mỉa mai, hai tay khoanh trước ngực, dáng điệu cao sang.
Tôn Hồng lạnh lùng.
“Phi Phi, chúng ta là người như thế nào, sao lại có thể quen biết loại người thấp hèn hạ đẳng như vậy được! Đừng làm ô uế thân phận của chúng ta!”
“Đúng đúng đúng! Con không quen một nhân viên nhỏ bé như vậy!” Vũ Phi Phi hằng giọng: “Mặt bàn không sạch, mau lau đi cho tôi.”
Vũ Tiểu Kiều rủ hàng lông mi dài xuống, lấy một chiếc khăn sạch và lau mặt bàn pha lê sạch sẽ từng chút một. Vũ Phi Phi và Tôn Hồng rất đắc ý. Tôn Hồng vuốt mái tóc xoăn ngắn và chậm rãi nói: “Phi Phi, một quán cà phê cao cấp như thế này còn chuẩn bị dịch vụ đánh giày cho khách hàng nữa
Vũ Phi Phi mim cười và giơ đôi giày cao gót lên: “Đây là phiên bản giới hạn mà tôi mới mua và nó rất đắt. Khi lau hãy cẩn thận một chút, đừng lau hỏng, nếu không người phục vụ như có sẽ không đến nổi đâu.”
Vũ Tiểu Kiều vô thức nằm lấy chiếc khăn trong tay, toàn thân cô run lên.
Vũ Phi giơ cao đôi giày cao gót trên chân: “Lau đi!”
Vũ Tiểu Kiều căn chặt môi. Vũ Phi Phi mất kiên nhẫn, đôi mắt sắc bén, giọng nói càng thêm cay nghiệt: “Làm sao? Không muốn lau? Hử
Sau đó, Vũ Phi Phi cao giọng: “Người quản lý ở đây đâu? Tôi muốn khiếu nại l
Vũ Tiểu Kiều năm chặt chiếc khăn trắng trên tay, bên tai vang lên những lời của cô Tôn, nhất định phải học cách chịu đựng, chỉ có sự bình tĩnh nhẫn nhịn nhún nhường mới có thể có được tương lai.
“…Được! Tôi lau!”
Vũ Tiểu Kiều từ từ ngồi xuống, cần thận lau đôi giày cao gót của Vũ Phi Phi.
Vũ Phi Phi cười ngạo nghề: “Tư thể đánh giày chuẩn chẳng phải là nên quỹ bằng một đầu gối sao? Như vậy mới có thể cho thấy sự tôn trọng khách hàng ở đây.
Vũ Tiểu Kiều nghiến răng, hai bàn tay nắm chặt thành năm đãm.
Những người phục vụ trong quán không xem được tiếp nữa. Những người khách hàng đến đây đều rất giàu có, ngay cả khi có ý muốn làm khó người phục vụ cũng chưa từng quả đáng như vậy.
Nhưng mọi người đều không có cách nào khác, bọn họ chỉ là nhân viên phục vụ thấp kém. Đầu gối Vũ Tiểu Kiều cứng lại, cô không thể quỳ xuống trước
Vũ Phi Phi.
Vũ Phi Phi quát “Nhanh lên! Đừng tốn thời gian của tôi!”
Tôn Hồng nhìn chạm chạm vào Vũ Tiểu Kiều trong sự ghế tởm, nhìn thấy sự bướng binh quật cường trong mắt cô dường như đang cười.
“Phi Phi, loại người như cô ta, chỉ quỳ xuống trước đàn ông thôi!”
Hai mẹ con cô ta cười hả hệ.
Vũ Tiểu Kiều năm chặt tay, móng tay cảm sâu vào trong lòng bàn tay và có một cơn đau nhói. To Nhất Hàng chạy tới, kéo Vũ Tiểu Kiều lên. Anh lạnh lùng liếc nhìn Vũ Phi Phi và đưa Vũ Tiểu Kiều rời khỏi quán cà phê.
Vũ Phi Phi giật mình: “Đó là Tô Nhất Hàng !”
Vũ Phi Phi nhanh chóng đứng dậy và đuổi theo.
“Tiểu Kiều, sao cậu lại lau giày cho cô ta! Cô ta đang cố tình làm khó cậu! Cậu không cần phải sợ cô ta!” Tô Nhất Hàng năm lấy bờ vai của Vũ Tiểu Kiều, vừa đau lòng lại vừa tức giận.
Vũ Tiểu Kiều từ từ thả lỏng nằm đẩm của mình: “Đây là công việc của mình. Nếu cô ta khiếu nại mình, mình sẽ mất đi công việc này!
Cô đang rất cần tiên, trong ba ngày phải g đủ hai trăm vạn cho Lý Thành