Cuối cùng cô cũng cõng được bà lão trở về bệnh viện.
Vũ Tiểu Kiều đã mệt đến mức thở hổn hển, hai chân không còn một chút sức lực nào nữa, trên trán đã thấm đẫm những giọt mồ hồi lớn.
Nhưng bà nội Tịch nói thế nào cũng không chịu đi thang máy, nhất định bắt Vũ Tiểu Kiều phải leo thang bộ cõng bà lên lầu.
Vũ Tiểu Kiều đứng ở chân cầu thang bộ ngẩng đầu nhìn lên cầu thang xa tắp không có điểm cuối, cô không kiềm được mà hơi mềm nhũn cả chân lại.
Phòng bệnh của bà lão ở tầng cao nhất của bệnh viện, nghĩa là cô phải leo hơn 20 tầng lầu.
Bảo cô cõng một bà lão có vóc dáng phát tướng leo hơn 20 tầng lầu thì không phải là muốn lấy mạng cô sao?
Bà lão thấy Vũ Tiểu Kiều do dự thì khẽ kêu lên “chao ôi” một tiếng.
“Tôi già rồi, tim không được khoẻ, cứ đi thang máy là nhịp tim của tôi lại cứ lên xuống bất thường, cô muốn lấy mạng của tôi sao?”
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều than khổ, rốt cuộc là ai muốn lấy mạng của ai vậy?
Bà lão, bà nói lý lẽ một chút có được không?
Cung Cảnh Hào đương nhiên nhận ra, bà nội Tịch đang cố ý gây khó dễ cho Vũ Tiểu Kiều.
Lúc nãy khi bà lão cùng anh ta đi xuống lầu là đi thang máy mà, anh ta đâu có thấy tim bà bị làm sao đâu, còn cười rất là vui vẻ nữa.
“Cụ ngoại!.
.
”
Cung Cảnh Hào đang muốn nói chuyện thì bà nội Tịch liền hung hãn trợn trừng mắt nhìn anh ta một cái.
Cho dù tính cách của Cung Cảnh Hào ngông cuồng và bướng bỉnh, nhưng ở trước mặt bà nội Tịch có uy quyền cao nhất thì anh ta cũng không dám thô lỗ.
Ngay cả bà ngoại của anh ta là Dương Tuyết Như ở trước mặt bà nội Tịch cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu.
“Cả người tôi khó chịu!.
.
lưng đau chân đau, xương cốt đều đau!.
nhất định tôi đã bị đâm gãy hết bộ xương này rồi.
”
“Được, tôi cõng lão phu nhân!” Vũ Tiểu Kiều cắn răng, một chân cô dùng sức giẫm lên bậc cầu thang.
Bà lão cuối cùng cũng nở ra nụ cười, “Ngoan ngoãn nghe lời mới là một đứa bé ngoan.
”
-
-
Vũ Tiểu Kiều dùng hết sức lực mới leo được một tầng lầu, cô liền cảm thấy không thể kiên trì được nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mệt đến mức đỏ ửng, hai chân cũng không ngừng run lẩy bẩy.
Cung Cảnh Hào đột nhiên xông lên, ôm ngang bà lão từ trên lưng Vũ Tiểu Kiều lên, sải bước leo lên lầu.
“Tiểu Hào, con làm cái gì vậy? Bỏ cụ xuống!.
” Bà lão không ngừng trách mắng trong lòng Cung Cảnh Hào.
“Chao ôi, bộ xương già này của tôi, cả thân đau nhức, không thể ôm lên được! ”
“Cụ ngoại, cháu biết cụ có ý gì, cô ấy đã biết sai rồi.
” Cung Cảnh Hào nói.
“Ôi trời Tiểu Hào nhà chúng ta, đang bảo vệ con bé kia sao?” Bà lão liếc Cung Cảnh Hào một cái, khoé miệng lộ ra một nụ cười mỉm.
“Không có!” Cung Cảnh Hào lạnh lùng nói.
“Hức, hức, đừng tưởng ta già rồi, nhưng mắt vẫn chưa mù, ta có thể nhìn ra, con ngay từ lúc đầu tiên đã bảo vệ cô ta rồi.
”
Cho nên bà lão mới bắt đầu gây khó dễ cho Vũ Tiểu Kiều, bà muốn biết rốt cuộc cô gái này ngổ ngáo như thế nào, mà ngay cả người có thân phận đường đường là con gái của thị trưởng, cháu dâu tương lai của nhà họ Tịch là Vũ Phi Phi mà cô cũng dám bạt tai!
Nhưng thấy tính cách của Vũ Tiểu Kiều, nếu như không phải chạm đến giới hạn của cô thì cô tuyệt đối không phải là người sẽ ra tay đánh lại.
Nhưng đánh loại người không được người khác yêu thích là Vũ Phi Phi thì lại khiến bà lão cảm thấy vui vẻ.
Mỗi lần Vũ Phi Phi đến phòng bệnh thăm, nếu như không phải nể mặt Tịch Thần Hạn thì khi bà lão vừa nhìn thấy bộ mặt giả tạo cố tình nịnh hót của Vũ Phi Phi thì đã muốn dùng gậy đuổi cô ta ra ngoài rồi.
“Chỉ là bạn học, ở trong trường học từng gặp qua mà thôi.
” Cung Cảnh Hào hời hợt nói.
“Chỉ thực sự quen biết đơn giản như vậy sao?” Bà lão vừa cười vừa lắc đầu, “Hình như không đơn giản như vậy đâu.
”
Sắc mặt Cung Cảnh Hào đột nhiên trở nên căng thẳng, “Thực sự chỉ đơn giản như vậy thôi!”
Bà lão cười hai tiếng, vỗ vai Cung Cảnh Hào, “Tiểu Hạo của chúng ta trưởng thành rồi, cũng nên có bạn gái rồi.
Khi nào dẫn bà gái về cho cụ ngoại xem, cũng để cho cụ ngoại có cơ hội được ôm chắt.
”
Cung Cảnh Hào không lên tiếng, ôm lấy bà lão leo lên lầu.
Bà lão quay đầu xuống phía dưới lầu hét một tiếng, “Chuyện còn chưa xử lý xong, ai cũng đừng muốn đi, nhanh chóng đi theo mau.
”
Vũ Tiểu Kiều kéo lấy tay Vũ Thanh Tùng đuổi theo rất lâu mới đuổi kịp lên tầng cao nhất, hai người họ vừa mới đến cửa phòng bệnh của bà lão liền bị Cung Cảnh Hào chặn lại.
“Còn không đi?” Cung Cảnh Hào quát lên nói.
Người phụ này có biết đó là bà nội Tịch không, là nhân vật không thể đắc tội được nhất hay không?
“Tôi không muốn chạy trốn.
” Dù sao đâm vào người cũng là lỗi của bọn họ.
Hơn nữa bà lão đã hơn 90 tuổi rồi, ngộ nhỡ có vấn đề gì, bây giờ không xử lý rõ ràng thì tương lai sẽ càng nói không rõ ràng được.
“Sao nào? Muốn mượn cớ của cụ tôi để tiếp cận cậu Tịch Thần Hạn của tôi sao? Không phải cô sắp đính hôn rồi sao? Còn nhớ mong người đàn ông khác sao?” Cung Cảnh Hào lạnh lùng nói, ánh mắt anh ta trở nên khinh thường.
“!.
.
”
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều cảm thấy đau đớn, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt không có một chút sợ hãi nào nghênh đón ánh mắt cương quyết của Cung Cảnh Hào.
“Cung Cảnh Hào, cậu của anh là ai? Tôi không quen biết!”
Giọng nói của Cung Cảnh Hào càng mỉa mai hơn, “Cô không quen biết sao? Cô tưởng rằng, người khác tin thì tôi sẽ tin sao?”
Anh ta nói khẳng định như vậy, hình như biết được tình hình bên trong vậy, điều này khiến Vũ Tiểu Kiều có chút chột dạ.
“Cung Cảnh Hào, video là do anh làm đúng không!”
Trước đó có người tung lên mạng một đoạn video Tịch Thần Hạn “say mê” thiếu nữ, cô nghĩ mãi về người giở trò đằng sau, người có khả năng nhất, chính là Cung Cảnh Hào!
Ngự Hải Long Loan thuộc sự quản lý của tập đoàn Cung Thị, cũng chỉ có Cung Cảnh Hào mới có thể lấy được bản gốc trực tiếp.
Trước đây Cung Cảnh Hào từng vì chuyện của cây hoa mẫu đơn mà dùng video trích xuất từ camera để uy hiếp cô.
Vậy thì vào đêm hôm trước, khi ý thức cô không rõ ràng, Cung Cảnh Hào chắc chắn đã lấy được video trích xuất từ camera Tịch Thần Hạn dẫn cô về Ngự Hải Long Loan.
Vì muốn báo thù