Bà nội Tịch thấy Vũ Tiểu Kiều nói “Không quen biết” thì trong lòng lại có chút thất vọng kì lạ.
“Hoá ra là không quen biết à.”
“Lão phu nhân, bà nghỉ ngơi cho khoẻ.
Nếu cơ thể của bà còn có chỗ nào không thoải mái mà là do trách nhiệm của chúng cháu thì có thể tìm cháu vào bất cứ lúc nào.” Vũ Tiểu Kiều lễ phép cúi người một cái với bà lão.
Bà lão nhìn Vũ Tiểu Kiều hai cái, đúng mực, không a dua nịnh hót, cử chỉ hành động có phép tắc, trong sự dịu dàng lại lộ ra một sự quật cường, trong sự quật cường lại lộ ra sự xinh đẹp tinh tế, thực sự là rất không tệ.
Thật là đáng tiếc!
Bà lão nhắm mắt lại, ừm một tiếng rồi không lên tiếng nữa.
Vũ Tiểu Kiều kéo anh trai rời khỏi phòng bệnh, Cung Cảnh Hào cũng đi theo ra ngoài.
“Vũ Tiểu Kiều!”
Vũ Tiểu Kiều đứng vững bước chân, quay đầu nhìn vào gương mặt ngông nghênh của Cung Cảnh Hào, “Có chuyện gì?”
“Ngày mai cô có thể về trường học rồi.”
Hôm nay là hôm cuối cùng Vũ Tiểu Kiều bị xử phạt đình chỉ học.
“Sao nào? Trở về trường học tiếp tục bắt nạt tôi sao?” Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng nói.
Cung Cảnh Hào khó chịu nói, “Ai bảo tôi nhìn thấy cô chướng mắt!”
“Một thời gian không lâu nữa là đến kì thực tập năm 4 rồi, tôi cũng sẽ không làm đại thiếu gia Cung chướng mắt nữa! Mấy năm nay khiến mắt của đại thiếu gia Cung không thoải mái, tại đây tôi xin lỗi anh.”
Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều khiến Cung Cảnh Hạo rất tức giận, ánh mắt anh ta càng trở nên đen kịt.
“Vũ Tiểu Kiều, hình như cô rất thích khiêu khích tôi!”
“Anh hiểu lầm rồi, không phải tôi khiêu khích anh mà là tôi đang bảo vệ sự tôn nghiêm của mình.”
“Cô cũng có tôn nghiêm sao?” Giọng nói của Cung Cảnh Hào trở nên lạnh lùng.
Vũ Tiểu Kiều quật cường ngẩng đầu lên nhìn vào Cung Cảnh Hào, “Cậu Cung yên tâm, gần đây tôi đang bận chuyện đính hôn, cho dù tôi có thể trở về trường học, cũng chưa chắc thường xuyên xuất hiện ở trường học, để cậu Cung đỡ chướng mắt.”
“Đúng vậy, cô sắp đính hôn rồi, chắc là rất bận, không có thời gian trở về trường học.” Nói xong, Cung Cảnh Hào không nhìn Vũ Tiểu Kiều thêm một cái nào nữa, quay người trở về phòng bệnh.
Vũ Tiểu Kiều cụp hai hàng lông mi dài xuống, che đi sự hiu quạnh trong đáy mắt mình, cô nắm chặt bàn tay to lớn của anh trai mình.
Vũ Thanh Tùng hình như cảm nhận được điều gì đó, anh ta kéo Vũ Tiểu Kiều vào lòng, ôm chặt lấy cô, còn nhẹ nhàng vỗ đầu cô.
Vũ Tiểu Kiều phụt cười, “Đi thôi, trở về thôi!”
Vũ Thanh Tùng gật đầu, vui vẻ hoạt bát đi sau Vũ Tiểu Kiều.
Khi Tịch Thần Hạn đi ra khỏi thang máy, chỉ nhìn thấy một cái bóng xinh đẹp đã rời khỏi vụt qua trước mắt, anh còn tưởng rằng mình bị hoa mắt nhìn nhầm và không hề quan tâm.
“Con còn nhớ đến bà nội à, còn biết đến thăm ta.....” Bà lão ngồi trên giường, la lối khóc lóc với Tịch Thần Hạn, cực giống một đứa trẻ đang buông thả nổi khùng.
“Bà nội, gần đây công ty có chút chuyện nên con hơi bận.” Giọng nói của Tịch Thần Hạn dịu dàng dỗ giành bà lão.
Bà lão khiển trách nói, “Con đang bận chuyện đính hôn chứ gì, có vợ chưa cưới rồi liền quên mất bà nội.”
“Bà nội, đương nhiên không phải như vậy rồi, thực sự là con bận chuyện công ty.”
Bà lão hừm hai tiếng, “Trong thế giới này, có nhiều cô gái tốt mà cháu không chọn, cứ phải chọn một đứa mà bà không hài lòng nhất.
Chao ôi.....”
“Hạn Nhi à, bà nội thấy, cô gái có tính tình tốt, mặt mũi cũng không tồi, đối xử tốt và yêu thương gia đình, cô gái như vậy mới thích hợp với con hơn.”
Bà lão vẫn luôn cảm thấy, một cô gái ấm áp và dịu dàng như ánh nắng mặt trời mới là một nửa tốt nhất của Tịch Thần Hạn.
Còn những người nhìn giống như bọc vàng bọc ngọc, hơn một nửa là lòng gan dạ sắt, không có một chút ấm áp nào, chỉ có thể khiến nửa đời sau của Tịch Thần Hạn càng trở nên cô đơn và buồn tẻ.
Cung Cảnh Hào đang pha trà, đột nhiên tay anh ta trở nên run rẩy, suýt nữa bị bỏng ngón tay.
Sao anh ta cảm thấy, lời của cụ ngoại có ý ám chỉ vậy?
“Bà nội, hôm nay sức khoẻ của bà thế nào?” Tịch Thần Hạn hỏi.
“Đừng đánh trống lảng nữa! Còn 10 ngày nữa, hai đứa phải tổ chức tiệc đính hôn rồi, đến lúc đó chuyện này đã chắc như đinh đóng cột rồi, gia tộc lớn như chúng ta ở trong chuyện hôn nhân không được nói một đằng làm một nẻo mất mặt.”
“Cháu biết rồi bà nội.”
“Cho nên trước khi tổ chức tiệc đính hôn thì cháu nhất định phải thận trọng, thận trọng và thận trọn hơn nữa!” Bà nội Tịch kéo lấy tay của Tịch Thần Hạn.
“Nghe nói bố mẹ hai bên đã gặp mặt chính thức rồi, cậu thực sự định lấy Vũ Phi Phi sao?”
Tịch Thần Hạn không lên tiếng mà nhìn vào Cung Cảnh Hào đang có bộ dạng trầm tư suy nghĩ.
Cung Cảnh Hạo cảm nhận được ánh mắt của Tịch Thần Hạn liền hơi quay đầu lại, trên khoé miệng anh ta còn nở một nụ cười như cười như không.
“Chúc mừng cậu.” Cung Cảnh Hạo nói.
“Cám ơn.” Giọng nói của Cung Cảnh Hạo lạnh nhạt.
Bà nội Tịch nhìn Tịch Thần Hạn, lại nhìn Cung Cảnh Hạo, phát hiện trong khoé mắt hai người đang cuộn trào một cơn sóng ngầm, thế là bà liền cười nói.
“Hạn Nhi, mấy hôm nay con bận, may mà có Tiểu Hào thường xuyên đến bệnh viện với bà nội thì bà nội mới không buồn tẻ như vậy nữa.”
Bà lão rất hy vọng hai người họ có thể cải thiện tốt quan hệ, dù sao hai người cũng là họ hàng gần.
“Tuy con là cậu, nhưng đừng lúc nào cũng bày ra dáng vẻ của bề trên, hai con không cách nhau bao nhiêu tuổi, phải sống với nhau như bạn bè nhiều hơn.”
“Con biết rồi bà nội.”
“Cụ ngoại, cậu vẫn luôn rất quan tâm đến cháu, thường xuyên quan tâm việc học hành của con.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, nhìn thấy hai con chung sống tốt với nhau, ta cũng vui.” Bà nội Tịch nắm lấy tay Tịch Thần Hạn và Cung Cảnh Hào đặt tay hai bọn họ lên nhau.
Tịch Thần Hạn và Cung Cảnh Hạo nhìn nhau một cái, tuy trên mặt hai người đều nở nụ cười, nhưng trong mắt lại lộ ra sự xa cách và lạnh nhạt đến vô tận.
*
Vũ Tiểu Kiều đến phòng làm việc của Đường Khải Hiên để làm thủ tục xuất viện cho anh trai.
Đường Khải Hiên nhìn báo cáo hoá nghiệm nhưng chỉ nói một câu, “Xin lỗi, tối hôm đó tôi uống say rồi, không nói câu gì