“Thân là cậu cả của tập đoàn Cung Thị, vẫn là bớt phóng túng lại thì tốt hơn.
Chưa chừng trong tương lai có lúc người mà năm xưa cậu bắt nạt sẽ là nhân vật mà cậu phải cúi đầu kính chào đấy.
” Ánh mắt Tịch Thần Hạn sâu thẳm nói.
Ánh mắt Cung Cảnh Hào đột nhiên căng cứng lại, sau đó từ từ giãn ra.
“Lời nói mà cậu nói hình như rất huyền bí, cháu có chút nghe không hiểu, nhưng cháu nhớ rồi.
”
Tịch Thần Hạn mỉm cười, “Nhớ thì tốt.
”
Tịch Thần Hạn quay người rời đi, Cung Cảnh Hào đứng ở sau lưng anh, nhìn bóng hình anh xa dần, tia sáng trong đáy mắt anh ta dần dần trở nên sáng bén.
Sao anh ta lại không nghe ra hàm ý ẩn chứa trong lời nói của Tịch Thần Hạn.
Xem ra Tịch Thần Hạn không định buông tay người phụ nữ Vũ Tiểu Kiều kia rồi.
Nghĩ đến Vũ Tiểu Kiều, tâm trạng Cung Cảnh Hào lại trở lại buồn phiền.
Anh ta cũng không nói rõ ra được tại sao mỗi lần nghĩ đến Vũ Tiểu Kiều thì anh ta đều cảm thấy rất buồn phiền, giống như có một luồng nộ khí lao ra từ trong ngực anh ta và phải bùng phát ra mới thoải mái được.
*
Vốn dĩ việc Vũ Tiểu Kiều rời khỏi trường học khiến anh ta thoải mái không ít.
Nhưng sau khi nhìn thấy tin tức Vũ Tiểu Kiều sắp đính hôn với Tào Xuyên thì cả ngày anh ta đều ở trong thái nóng nảy bất an, không thể bình tĩnh được.
Bây giờ động cơ của Tịch Thần Hạn rất rõ ràng, điều này khiến tâm trạng của anh ta càng trở nên tồi tệ.
Anh ta giơ nắm đấm lên dùng sức đánh vào tường để trút căm phẫn, trên khớp xương truyền đến sự đau đớn dữ dội.
“Vũ Tiểu Kiều, đồ phụ nữ đáng ghét!”
*
“Cậu Thần, cô Vũ đã làm thủ tục xuất viện, chuẩn bị xuất viện rồi.
” Đông Thanh nhận được tin tức này thì nhanh chóng báo cáo với Tịch Thần Hạn.
Tịch Thần Hạn đang ngồi ở trên ghế da ở văn phòng xem tài liệu của công ty, khi nghe được tin tức này thì sắc mặt anh lập tức trở nên âm u và lạnh lẽo.
“Tôi cho phép cô ta xuất viện rồi sao?” Giọng nói của Tịch Thần Hạn lạnh lẽo cất lên.
Đông Thanh hơi cúi đầu, “Cô Vũ đã làm xong thủ tục xuất viện.
”
Tịch Thần Hạn ném tài liệu trong tay lên mặt bàn khiến Đông Thanh bị doạ run rẩy hết cả người.
“Không cho phép cô ta xuất viện.
”
“Nhưng!.
phía bệnh viện đã đồng ý rồi.
” Đông Thanh khó xử.
“Tôi không quan tâm.
”
“Nằm ở phòng bệnh cao cấp, dùng dịch vụ y tế tốt nhất, còn muốn xuất viện sao? Xuất viện làm cái gì? Bận đính hôn sao?”
“Tôi không quan tâm cậu dùng cách gì, tôi không cho phép bọn họ xuất viện.
” Tịch Thần Hạo bá đạo ra mệnh lệnh.
Đông Thanh âm thầm lau mồ hôi, kính cẩn cúi đầu xuống, “Cậu Thần, tôi sẽ đi làm.
”
Nói xong Đông Thanh liền nhanh chóng quay người ra khỏi cửa, vội vàng đi đến bệnh viện cản cô lại.
Anh ta vừa đi vừa nghĩ trước đây mẹ của Vũ Tiểu Kiều xuất viện, cậu Thần cũng có thái độ này.
Cậu Thần cố chấp cản đường Vũ Tiểu Kiều ở bệnh viện có tác dụng gì, qua mấy ngày nữa thì Vũ Tiểu Kiều vẫn phải đính hôn với người đàn ông khác.
Lúc này Đông Thanh cũng nghĩ không thông, rốt cuộc ở trong lòng Tịch Thần Hạn có dự định gì? Rõ ràng anh cảm thấy Vũ Tiểu Kiều rắp tâm tiếp cận mình, cô có mục đích riêng, nhưng tại sao anh vẫn tiếp tục quấn lấy cô?
Sau khi Đông Thanh đi được chưa lâu thì Tịch Thần Hạn cũng rời khỏi phòng làm việc.
Khuôn mặt của anh u ám, suốt dọc đường từ phòng làm việc xuống lầu khiến nhân viên cả công ty đều thấp thỏm lo sợ, mọi người đều ngoan ngoãn làm việc chỉ sợ bị liên luỵ.
Vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng đại tổng tài sắp đính hôn với con gái thị trưởng, chuyện vui sắp đến thì sẽ có mấy ngày trời nhiều mây chuyển sang trời nắng, nhưng không ngờ rằng không những không nắng, mà còn cuồng phong bão táp khiến tinh thần của tất cả nhân viên trong công ty cả ngày đều ở trong trạng thái căng thẳng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Tịch Thần Hạn sải bước rời khỏi công ty, mọi người thấy bóng hình đi xa thì mới dám thở phào một hơi.
“Cũng không biết là ai chọc cho cậu Thần không vui, xem ta bọn họ sắp đen đủi lớn rồi.
*
Vũ Tiểu Kiều bị viện trưởng Tôn gọi đến phòng làm việc của viện trưởng.
“Cái gì? Anh tôi vẫn không thể xuất viện sao? Người nhà chúng tôi đã thương lượng xong rồi, trở về nhà điều dưỡng.
”
Vũ Tiểu Kiều đã làm xong thủ tục xuất viện, thế mà lại bị lãnh đạo cao nhất của bệnh viện Đức An là viện trưởng Tôn lại bác bỏ thủ tục xuất viện.
Theo lý mà nói, bệnh nhân muốn xuất viện thì bệnh viện sẽ đều tôn trọng ý kiến của bệnh nhân, từ khi nào mà bệnh nhân muốn xuất viện mà bệnh viện lại ngang ngược can thiệp vào vậy?
Nghĩ đến trước đó mẹ cô xuất viện cũng bị bệnh viện tìm mọi lý do để ngăn cản.
Vũ Tiểu Kiều nghi ngờ nhìn viện trưởng Tôn một cái, ông ta dựa vào cái mác viện trưởng nên vẻ mặt rất hách dịch.
“Tôi đã xem báo cáo kiểm tra của anh cô, bây giờ tình hình của anh cô thực sự không thích hợp để xuất viện.
”
“Viện trưởng Tôn!.
việc bệnh nhân xuất viện ở trong bệnh viện Đức An cũng cần ông đích thân quan tâm sao?”
Viện trưởng Tôn ho nhẹ hai tiếng, “Thân là viện trưởng của bệnh viện vì phải chú ý đến mọi mặt, như vậy mới khiến cho nhân có cảm giác an toàn đối với môi trường chữa trị.
”
“Hơn nữa bệnh viện Đức An còn là bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố Kinh Hoa này, với tình hình của anh cô bây giờ mà xuất viện thì không phải sẽ tổn hại đến danh tiếng của bệnh viện chúng tôi sao?”
“Viện trưởng cũng hiểu rõ tình hình của anh trai tôi, bệnh của anh tôi chỉ có thể duy trì trạng thái, không thể có chuyển biến tốt.
”
“Cho nên cứ nằm viện trước đã.
” Viện trưởng Tôn kéo dài giọng nói.
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều cũng ngầm oán thán, nằm viện không cần tiêu tiền sao? Chi phí một ngày là 6 con số trở lên.
Vũ Tiểu Kiều suy tính mất mấy giây, khẽ hỏi, “Viện trưởng Tôn, bệnh viện lớn như bệnh viện Đức An sẽ không có tình hình khó khăn về thành tích chứ?”
“Đương nhiên là không có.
”
“Phòng bệnh cao cấp, còn có thuốc nhập khẩu mà anh tôi dùng mỗi ngày, chi phí mỗi ngày là một con số không nhỏ!.
”
“Chính vì không thể chi trả được tiền thuốc men nên các người định từ bỏ chữa trị sao?” Giọng nói của viện trưởng Tôn trở nên khiêu khích.
“Đương nhiên không phải là từ bỏ! Sao tôi có thể từ bỏ việc chữa trị của anh trai tôi! Mà là do bệnh của anh trai tôi ở nằm ở bệnh viện với về nhà điều dưỡng đều cho một hiệu quả giống