Chiều hôm sau, trước khi tan sở, Tống Mị Thoa gọi điện thoại cho Tống Phong Thời.
"Đại Phong Ca à, chỉ là em muốn mua một món đồ của Bảo Phạn Lưu." Tống Mị Thoa nói, "Anh có thể đi cùng với em không? Em không biết cái gì hết."
Đây là lần đầu tiên Tống Mị Thoa đi mua đồ xa xỉ, nhưng cô lại không có gan bước vào cửa hàng xa xỉ, đành nhờ Tống Phong Thời đi cùng để "tăng lòng can đảm".
Tống Phong Thời xuất hiện ở lối vào của khu mua sắm, thấy Tống Mị Thoa đã đứng đợi sẵn.
"Sao vậy? Bỗng nhiên muốn mua đồ Bảo Phạn Lưu?" Tống Phong Thời cười hỏi.
Tống Mị Thoa cũng cười: "Thật ra em vừa mới nhận tiền lương, muốn tự thưởng cho mình một chút.
Thế nhưng cái gì em cũng không hiểu nên liền nghĩ tới nhờ Đại Phong Ca."
Tống Phong Thời hỏi: "Vậy trước tiên thì đừng ngại ngùng gì mà nói cho anh biết hiện tại em có bao nhiêu tiền trong người đi, để anh dự trù cho em."
Tống Mị Thoa duỗi ra hai ngón tay, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.
"Hả? Hai vạn?"
"Hai ngàn." Tống Mị Thoa nói.
"Hai ngàn?" Tống Phong Thời cũng có hơi kinh ngạc, nhưng sau một quãng thời gian làm hướng dẫn viên mua sắm, cậu đã dần quen rồi nên lại cười nói, "Hai ngàn, có lẽ không dễ kiếm được mặt hàng nào tốt ở mức giá này.
Em có muốn đổi thành loại sang trọng nhẹ không? "
Tống Mị Thoa dè dặt hỏi: "Em nghe nói anh có chiết khấu nhân viên?"
Tống Phong Thời cuối cùng đã hiểu được ngọn nguồn, liền cười nói: "Đúng vậy, tuy nhiên lại không được tự do lựa chọn nhiều kiểu dáng và đồng thời cũng có rất nhiều hạn chế.
Giảm giá khi mua hàng theo chiết khấu của nhân viên chỉ có thể do chính nhân viên đó hưởng dụng mà thôi.
Nếu anh dùng chiết khấu của mình để bán hàng cho em là trái với quy định của công ty, thậm chí nếu bị người khác phát hiện thì còn có thể bị sa thải."
"A..." Tống Mị Thoa giật mình, nói: "Chuyện này thật sự em không biết.
Vậy anh cứ xem như em chưa hề nói gì đi."
Tống Phong Thời nói: "Không sao, vậy còn mua nữa không?"
"Mua chứ!" Tống Mị Thoa gật đầu, "Vậy thì...!bốn ngàn có được không? Em nghe nói Bảo Phạn Lưu hiện nay đang có chương trình giảm giá."
"Không phải tất cả các mặt hàng đều giảm." Tống Phong Thời nói, "Thôi, vẫn là để anh dẫn em đi xem thử trước đã.
Bốn ngàn có lẽ cũng mua được một chiếc ví..."
Tống Phong Thời dắt Tống Mị Thoa vào cửa hàng, hướng dẫn viên mua sắm ở đây đều rất quen thuộc với Tống Phong Thời, lập tức đi đến chào hỏi: "Ồ, cựu quản lý cửa hàng hôm nay ghé thăm chúng tôi à?"
Tống Phong Thời cười: "Tôi đã không còn là quản lý cửa hàng nữa, nhưng cũng không đến mức gọi là cựu đi!"
Mọi người cười nói chào nhau một hồi, Tống Phong Thời đẩy Tống Mị Thoa lên phía trước, nói với nhân viên cửa hàng: "Đây là em gái tôi, mới tốt nghiệp đi làm cách đây không lâu, lần đầu tiên đi mua hàng xa xỉ.
Đừng giới thiệu cho con bé món đồ gì đắt quá, cứ giới thiệu loại nào bình thường, và rẻ một chút, để tránh cho con bé tiền thuê nhà còn chưa trả hết đã vung tiền mua đồ bừa bãi."
Lời nhận xét của Tống Phong Thời có hơi cứng nhắc, nhưng Tống Mị Thoa nghe xong lại cảm thấy vui vẻ.
Cô chỉ nói nhỏ với Tống Phong Thời là mình da mặt mỏng không dám mở miệng yêu cầu hàng rẻ tiền, cậu liền nói thay cho cô hết tất cả.
Họ đi dạo một vòng quanh cửa hàng, Tống Mị Thoa nhìn trúng một vài cái túi xách nhưng đều vượt quá số tiền.
Vốn cô còn cầm vài cái đến hỏi giá, kết quả đều là hàng từ năm con số trở lên, thế nên cô lập tức buông bỏ, không dám nhắc đến.
Tống Phong Thời liền hỏi: "Có mặt hàng nào đang giảm giá không?"
"Có một cái túi tote đang giảm giá, giá hội viên là tám ngàn." Hướng dẫn viên mua sắm nhỏ giọng nói, "Mặc dù cô không phải là hội viên, nhưng bởi vì cô là em gái của cựu quản lý cửa hàng nên vẫn có thể được giảm giá này, nhưng cũng đừng nói cho ai biết nhé."
Tám ngàn tệ, vẫn cao hơn nhiều so với dự tính của Tống Mị Thoa.
Tống Phong Thời hỏi: "Khoảng bốn ngàn tệ, có không?"
"Giá này chắc chỉ có mỗi ví tiền thôi." Hướng dẫn viên mua sắm nói: "Chuyện này, cựu quản lý anh cũng biết mà!"
Tống Phong Thời bất lực thở dài: "Đừng có một câu cựu quản lý hai câu cũng cựu quản lý, tôi hiện tại là khách hàng, gọi tôi là Tống tiên sinh! Thật không lễ phép!"
Hướng dẫn mua hàng âm thầm lải nhải.
Thấy Tống Phong Thời bị làm khó, Tống Mị Thoa cũng cảm thấy xấu hổ trước tình cảnh này, liền dứt khoát nói ra suy nghĩ trong lòng: "Thật ra anh cũng không cần phải giữ mặt mũi cho em làm gì! Em dù sao cũng là một phóng viên da mặt dày như tường thành! Vẫn là để em tự mình nói đi, em không thể mua một chiếc ví với giá bốn ngàn nhân dân tệ.
Không phải em coi thường ví tiền, mà do em bình thường còn chẳng dùng đến ví tiền, vậy nên cũng không thể mua một món đồ không cần đi.
Em đến đây lần này là muốn mua một cái túi xách.
"
Tống Phong Thời suy nghĩ một chút, liền dắt Tống Mị Thoa đến xem một cái ví dài: "Thấy được không?"
Tống Mị Thoa sờ thử hoa văn trên bề mặt, liền nói: "Cũng được, nhưng đây vẫn là ví tiền."
"Không sao, chỉ cần khoan lỗ rồi gắn thêm dây xích vào, là thành một cái túi xách nhỏ." Tống Phong Thời cười, "DIY một chút, là xong rồi."
(*) DIY (động từ) là viết tắt của từ do-it-yourself (tự mình làm lấy), chỉ hoạt động tự thiết kế, sửa chữa hay tạo ra những vật dụng mới mẻ ngay tại nhà, thay vì thuê người khác làm.
Tống Mị Thoa sững sờ, kinh ngạc nói: "Còn có thể làm như vậy à?"
"Đương nhiên." Tống Phong Thời gật đầu, "Tại sao không?"
Tống Mị Thoa cầm cái ví tiền, có chút xoắn xuýt: "Dây xích bao nhiêu tiền thế?"
Người hướng dẫn mua hàng mỉm cười xin lỗi: "Ở đây chúng tôi không có bán dây xích.
Nếu cô muốn DIY, thì có thể đặt mua dây xích và mũi khoan trên mạng về tự mình làm."
Tống Mị Thoa có hơi do dự: "Phối dây xích vào trông có xấu quá không? Với lại, nếu không đục lỗ tốt thì trông có giống hàng giả không?"
"Phì, cái này sao có thể được?" Tống Phong Thời cười nói, "Nếu em thật sự lo lắng về những vấn đề này, anh đề nghị em mua thêm một cái khăn lụa bao lại dây xích, cũng có thể che đi lỗ khoan."
Tống Mị Thoa gật đầu: "A...!ý kiến này hay đấy! Chỉ là, một chiếc khăn lụa ở đây giá có phải cũng hơn mười ngàn đúng không?"
Thật đúng là một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán.
Trên thực tế, những người tiêu dùng hàng xa xỉ hiện nay không phải đều là những phú hào thẳng tay vung tiền như rác mà vẫn còn có rất nhiều người