Hôm nay trên mạng xã hội xuất hiện một chủ đề siêu hot - #Món đồ Bảo Phạn Lưu đầu tiên của tôi#
Dưới sự dẫn dắt của các blogger thời trang có sức ảnh hưởng lớn, rất nhiều người tiêu dùng đã tham gia vào hoạt động này và bắt đầu đăng tải những tấm ảnh về món đồ Bảo Phạn Lưu đầu tiên mà họ sở hữu.
Trên thực tế, rất nhiều cô gái trẻ đều thích đăng tải về những gì mà mình mua được, giờ có thêm cái cớ tham gia hoạt động, bọn họ thậm chí còn tích cực hơn.
Những người đã mua hàng của Bảo Phạn Lưu - cho dù ở độ tuổi nào cũng đều có thể đăng tải những bức ảnh về món đồ đầu tiên của họ và chia sẻ câu chuyện vào lúc mua nó.
Nhiều người dùng trẻ tuổi chưa mua hàng của Bảo Phạn Lưu cũng rất hào hứng đi mua món đồ đầu tiên và tham gia vào hoạt động này.
Ngay cả những người không mua cũng dành ra một sự chú ý nhất định cho hoạt động.
Đương nhiên đây chính là kế hoạch tiếp thị trực tuyến từ Tổ kế hoạch của Bảo Phạ Lưu.
Đều nhờ Tống Mị Thoa đã truyền cảm hứng cho Tống Phong Thời khi cậu dẫn cô đi mua túi xách.
Tống Phong Thời nghĩ ý tưởng món đồ xa xỉ đầu tiên còn khắc sâu ấn tượng hơn cả mối tình đầu này thật sự rất thú vị, sau khi lăn giường với Kim Lan Thù, về nhà ngắm trăng lòng buồn man mát ý tưởng lại tuôn ra như suối, cậu mới bất chợt nghĩ ra được kế hoạch này.
Có thể bao quát hết tất cả các độ tuổi, không phân biệt giới tính, độ tương tác cao và cũng có cốt truyện rõ ràng để kể.
Hoàn toàn đáp ứng được tất cả yêu cầu của Kim Lan Thù.
Vì vậy, kế hoạch nhanh chóng được thông qua và đưa vào thực tiễn.
Hiệu quả cũng rất khả quan.
Tất nhiên, sự kiện này cũng nhanh chóng thu hút các thương hiệu khác tham gia, do đó cũng làm loãng "nồng độ" của Bảo Phạn Lưu trong chủ đề.
Chủ đề hot hơn # Món đồ xa xỉ đầu tiên # nhanh chóng gạt chủ đề này xuống và trộn lẫn vào các sự kiện quảng bá rầm rộ của nhiều thương hiệu khác.
Thế nhưng tất cả đều không quan trọng, Bảo Phạn Lưu là người đi trước, là người uống "ngụm canh đầu"*, vậy là đủ.
(*) Ngụm canh đầu - 头啖汤: là ngụm súp đầu tiên mới đun sôi, và người uống nó tức là người đầu tiên dám nếm thử.
Nói cách khác, nó mang ý nghĩa "dám là người đầu tiên thử nghiệm".
Kim Lan Thù ngồi đọc báo cáo trong văn phòng, một lúc sau, Âu Văn gõ cửa đi vào.
Âu Văn cười nói: "Triển lãm tơ lụa do chính quyền quận Ngô chủ trì sắp bắt đầu.
Tất cả các thương hiệu lớn đều đã được mời, bao gồm cả Bảo Phạn Lưu của chúng ta.
Ngài có muốn đích thân đến đó không?"
"Tôi phải tự mình đi?" Kim Lan Thù hỏi.
Âu Văn trả lời: "Đây là dự án do chính phủ chủ trì.
Ngài nhất định phải gặp trực tiếp các lãnh đạo địa phương.
Nếu không đi thì sẽ không..."
"Ra vậy.
Tôi đi xem một chút." Kim Lan Thù nói, "Nhắc mới nhớ, tôi từ nước ngoài trở về, còn chưa từng tham gia triển lãm tơ lụa trong nước."
Âu Văn gật đầu nói: "Vâng, cũng có thể tiện tay đặt hàng vài loại tốt.
Giá tơ lụa trong nước tương đối rẻ.
Nếu có thể tận dụng chúng được, chi phí sản xuất sẽ giảm đi rất nhiều.
Dù sao khi làm đồ xa xỉ thì tơ lụa vẫn được sử dụng khá phổ biến.
"
"Ừm." Kim Lan Thù gật đầu.
Âu Văn suy nghĩ một hồi, lại nói: "Tổ kế hoạch gần đây làm việc rất hiệu quả, ngài có muốn thưởng cho họ đi cùng không? Coi như đi hóng gió cũng được."
Nghe vậy, Kim Lan Thù cười nói: "Để cả tổ cùng đi? Sẽ không quá khoa trương chứ?"
"Cũng đúng." Âu Văn gật đầu, "Thôi thì để tổ trưởng mang theo hai người tác giả chính của hai bản kế hoạch lần này, ngài thấy sao?"
"Vậy còn được." Kim Lan Thù cười gật đầu.
Hai tác giả chính của cả hai bản kế hoạch, không phải đều là Tống Phong Thời hay sao?
Những người trong tổ biết rằng chỉ có Giả Khắc Lâm và Tống Phong Thời có thể đi "du lịch công cộng"*, mặc dù họ cảm thấy mình không thể đi là do bị phân biệt "bên nặng bên nhẹ", nhưng ngoài miệng vẫn phải ngậm ngùi tán thành.
Dù sao đi nữa, Giả Khắc Lâm là tổ trưởng, còn Tống Phong Thời đã hai lần đóng góp phương án thành công, nếu họ không đi thì ai đi?
(*) Du lịch công cộng: du lịch do nhà nước tài trợ, tức là chi phí đi lại của khách du lịch hoàn toàn là do nhà nước chi trả và họ cũng không phải tự trả bất kỳ chi phí nào.
Trước khi khởi hành, Giả Khắc Lâm lại mời các thành viên trong tổ cùng đi ăn bữa cơm.
Mọi người vừa trò chuyện vừa cười nói, bầu không khí hòa hợp êm ấm.
Họ cùng nhau đi đến quận Ngô.
Trước khi bắt đầu buổi triển lãm, lãnh đạo địa phương quận Ngô đã tổ chức một buổi gặp mặt với ông chủ của các thương hiệu lớn này, tại cuộc họp, họ nhấn mạnh rằng quận Ngô có lịch sử lâu đời về các sản phẩm tơ lụa và thêu thùa, đồng thời hi vọng các thương hiệu có thể tăng cường đẩy mạnh hợp tác.
Kim Lan Thù nghiêm túc lắng nghe trong suốt cuộc họp, ngồi bên cạnh hắn là Lưu Dịch Tư.
Kim Lan Thù không nhận ra Lưu Dịch Tư chính là người lúc trước đã tặng khăn lụa cho Tống Phong Thời.
Dù sao hai người chỉ từng chạm mặt nhau một lần trong cửa hàng.
Lưu Dịch Tư thậm chí còn không biết mối quan hệ giữa Kim Lan Thù và Tống Phong Thời, vậy nên hai người họ chỉ coi nhau như bạn bè tình cờ quen biết.
Họp xong, Lưu Dịch Tư và Kim Lan Thù sóng vai cùng nhau rời khỏi hội trường.
Lưu Dịch Tư lại gần hỏi Kim Lan Thù: "Kim tổng, tôi nghe nói anh muốn đặt hàng trước?"
Kim Lan Thù cười: "Không phải anh cũng vậy sao?"
Lưu Dịch Tư cười nói: "Bên chúng tôi vừa đặt trước một chút vải georgette*, và vải trơn crepe satin*."
"Ừm, chúng ta đồng quan điểm." Kim Lan Thù đáp.
Cả hai người họ đều ngầm hiểu.
Lãnh đạo địa phương đã mở họp vận động, bọn họ cũng không thể không nể mặt mà đặt hàng.
Chỉ là khi được tận mắt đi xem những gian hàng triển lãm, đồng thời cũng đến thăm các xưởng sản xuất tại địa phương, hai người mới kinh ngạc khi thấy tơ lụa của thủ đô ngàn năm tuổi này còn thua kém rất xa so với tiêu chuẩn quốc tế.
Tóm lại, nguyên nhân là do trang thiết bị quá lạc hậu, nhiều máy nhuộm vẫn còn từ những năm 70 - 80.
Toàn vùng chỉ có hai nhà máy tinh chế nên lụa tơ tằm được sản xuất bởi nhà máy ở quận Ngô đều khá thô ráp, nhìn vẫn có thể nhận ra được chỉ là lụa tơ tằm bình thường mà kỹ thuật thủ công đặc biệt không làm được.
Loại chất lượng vật liệu này, chỉ có thể xuất khẩu nguyên liệu thô để gia công ở nước ngoài hoặc làm hàng dệt giá rẻ như ga trải giường, rèm cửa,...!chứ dùng để làm khăn lụa của Bảo Phạn Lưu hay sườn xám của Thượng Uyển Xuân là tuyệt đối không thể nào.
Nhưng còn phải nể mặt mũi người ta, thế nên cả hai người họ chỉ đặt một lô bán thành phẩm rồi lại đem về gia công lại cho đạt tiêu chuẩn.
Lưu Dịch Tư nói: "Thuyết 3 đô la, Kim tổng hẳn đã có nghe nói."
Kim Lan Thù cười nói: "Nếu tôi không hiểu sai thì, tấm lụa này, nếu được bán tại Bảo Phạn Lưu...!Ừm, hoặc là Thượng Uyển Xuân của các anh làm thành một chiếc khăn lụa rồi đem bán - giả sử bán một chiếc với giá 3 đô la, vậy thì bên quận Ngô phụ trách cung ứng tơ lụa, cũng chỉ có thể kiếm được 1 đô.
Tiền kiếm không nhiều mà đối thủ cạnh tranh lại không hề ít, 1 đô này kiếm được cũng không dễ dàng chút nào."
"Không sai.
Chúng ta đều có thể thấy được rằng thiết bị của họ đã lỗi thời, thiếu đổi mới, có lẽ hầu hết bọn họ đều biết điều đó.
Chỉ là họ chỉ có thể kiếm được mỗi 1 đô này, thế nên bọn họ mới không có đủ khả năng chi trả cho việc nâng cấp trang thiết bị, nâng cao tay nghề và chi phí chiêu mộ các nhà thiết kế giỏi."
Kim Lan Thù gật đầu: "Thế mới nói, công nghiệp phát triển, lửa sém lông