Cơn đau rát từ cánh tay đã giúp Vũ Ánh Tuyết quay trở lại sau những suy nghĩ mơ hồ về một quá khứ đau buồnCô nhìn người đàn ông vô cảm trước mắt và vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi .. tôi chỉ ...""Cô không biết tránh sao?" Phạm Khởi Đình Nhìn vào mặt cô và quát lớn"Tôi..." Vũ Ánh Tuyết không muốn nói gì thêm. Vì những nỗi niềm thầm kín trong trái tim cô"Xin lỗi, điều này, tôi ..." Vũ Ánh Tuyết hạ mắt xuống: "Tôi không thể chuẩn bị được bữa tối cho ngày hôm nay, cho anh ... Ông Phạm cứ làm bất cứ điều gì ông muốn!""Cô có sợ ông Phạm không?" "Tất nhiên là tôi sợ." Vũ Ảnh Tuyết liếc nhìn anh ta: "Tôi đã làm điều đó, và tôi tự hỏi liệu ông Phạm có trực tiếp xử tôi sau khi nhìn thấy tôi hay không!""Tại sao cô lại có suy nghĩ như vậy?" Vũ Ánh Tuyết phân tích nó với Phạm Khởi Đình: "Hãy nhìn xem, cha anh, ông ta rất già. Và ông ta.."Ngại ngùng một chút, cô nói tiếp: “Ông đã quá tuổi cho những chuyện ấy, nhưng tôi thì vẫn còn rất trẻ."“Tôi chỉ thực sự muốn ông ta hủy bỏ hôn ước mà thôi, không có ý nghĩ gì khác. Nhưng ai biết được ông ta sẽ làm gì, cho nên tôi sợ..."Điều đó không tốt sao?Người phụ nữ này thực sự nghĩ qua nhiều và quanh co, lại dám đặt câu hỏi về khả năng sinh lí của ông Phạm hết lần này đến lần khác.Nữ nhân, cô đáng chết!Ngay khi Vũ Ánh Tuyết nhìn lên, cô thấy khuôn mặt của Phạm Khởi Đình tối