Sau khi dừng lại một lúc, Phạm Khởi Đình nói như một con thú hoang: "Cô. Tôi muốn cô !"Ngay khi giọng nói giảm xuống, anh ta bắt đầu kéo quần áo của Vũ Ánh Tuyết không một chút do dự. Vũ Ánh Tuyết nhìn anh sửng sốt với vẻ mặt điên loạn và nói một cách giận dữ: "Tô ... tôi sẽ cưới cha của anh. Anh mau dừng lại... tôi xin anh ..."Thật liều lĩnh! !!Cô ta không xấu hổ khi nói điều đó. Phạm Khởi Đình cảm thấy khó chịu vì cô vẫn chưa rõ về việc mình sẽ kết hôn với ai.Đồ ngốc này!Anh lạnh lùng cười khẩy và nói một cách thờ ơ: "Ngay bây giờ tôi sẽ nói với cô biết, cô sẽ cưới ai trong nhà này?"Khi nghe điều này, Vũ Ánh Tuyết ngây người và hỏi lại: "Ý anh là gì?"Không phải cô sẽ cưới cha anh ta sao? Điều đó là không thể, phải không? Phạm gia, ngoài Phạm Khởi Đình và cha anh ta ra, còn có ông Phạm nào khác sao?Phạm Khởi Đình thấy rằng cô vẫn chưa nhận ra sự thật cho dù anh đã gợi ý một cách bí mật và nói: "Ông Phạm mà cô kết hôn không phải là cha tôi, nhưng ..."Ngay lúc ấy...."Cậu chủ, bữa tối đã sẵn sàng." Một tiếng gõ cửa vang lên từ cánh cửa và người giúp việc thưa cách lịch sự"Bữa ăn đã sẵn sàng, chúng ta đi thôi." Vũ Ánh Tuyết nghe những lời của người hầu, thì nhận ra đó là người hầu cô mới quên. Cô nhanh chống đáp lạiCô đưa tay đẩy Phạm Khởi Đình ra, sau đó chạy nhanh về phía cửa như một con thỏ cổ thoát khỏi con sói dữ.Phạm Khởi Đình nhìn cô rời đi, lạnh lùng xoa khóe miệng, từ từ đứng dậy khỏi chiếc giường, rồi từ từ điều chỉnh lại quần áo. Ngay khi đến cầu thang, anh thấy Vũ Ánh Tuyết đang ngồi như một con thỏ trên ghế sofa, run rẩy vì vừa thoát chết khỏi nanh vuốt kẻ săn mồi.Vũ Ánh Tuyết lắng nghe tiếng bước chân phía sau mình, cô vô thức nắm chặt hai tay. Trái tim cô như một cổ máy, nó đập những nhịp dồn dập và bất định"Đây