Buổi sáng hôm sau, Ôn Tiểu Nhã vì quá mắc vệ sinh nên tỉnh lại.
Ôn Tiểu Nhã chớp chớp mắt, đưa tay sờ sang bên cạnh kiểm tra thì không thấy Thượng Quan Nam Trì nữa.Cô đinh ninh rằng Thượng Quan Nam Trì đã đi làm, vậy nên không để ý nữa mà nhanh chóng vào nhà vệ sinh giải quyết.
Chờ đến khi đi ra, Ôn Tiểu Nhã mới phát hiện Thượng Quan Nam Trì ngồi ở ban công hút thuốc, khuôn mặt anh cũng hiện lên sự đăm chiêu.Ôn Tiểu Nhã đi qua hỏi:"Đang suy nghĩ chuyện gì thế?"Lúc này Thượng Quan Nam Trì mới hồi phục tinh thần:"Em tỉnh rồi!"Ôn Tiểu Nhã gật gật đầu nói tiếp:"Anh còn chưa trả lời em đấy!"Thượng Quan Nam Trì liền duỗi tay đem cô kéo vào lòng, đáp:"Anh đang nghĩ về em."Nghe thế, Ôn Tiểu Nhã hờn dỗi bảo:"Anh đừng có mà lừa em.
Anh không muốn nói thì thôi, em cũng không dám ép."Thượng Quan Nam Trì cười cười:"Em mau đi đánh răng rửa mặt đi, anh đợi em cùng xuống lầu ăn sáng.
Hôm nay chúng ta còn muốn đi bệnh viện kiểm tra mà!"Ôn Tiểu Nhã gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời Thượng Quan Nam Trì đi đánh răng rửa mặt.Vốn Thượng Quan Nam Trì đang nghĩ đến việc tối qua.
Nếu không phải Tiểu Nhã tìm được ảnh chụp của anh cùng Tô Thiến Thiến, anh thật sự cũng không nhớ đến quãng thời gian yêu đương cuồng nhiệt kia.Khi đó tất cả mọi thứ đều sắp xếp ổn thỏa rồi, cả hai người cũng ước định sẽ không thay lòng đổi dạ.
Thế mà sau một năm, Tô Thiến Thiến nhanh thay đổi ý định của cô ta.
Cô ta nói muốn ra ngoài phát triển sự nghiệp, thế là ngày nào Tô Thiến Thiến cũng đuổi theo anh náo loạn đòi chia tay.Vừa lúc này Ôn Tiểu Nhã đi đến, nói:"Em xong rồi, hiện tại chúng ta xuống ăn sáng đi."Thượng Quan Nam Trì mỉm cười đứng lên, sau đó hai người tay trong tay đi xuống lầu.__Ăn xong bữa sáng, Thượng Quan Nam Trì nhanh chóng đưa Ôn Tiểu Nhã đến bệnh viện.Ôn Tiểu Nhã vừa đi vào làm kiểm tra thì điện thoại của Thượng Quan Nam Trì có cuộc gọi đến.
Anh nhanh chóng bắt máy, thế nhưng hành lang ồn ào đã khiến Thượng Quan Nam Trì không nghe được đối phương nói gì.
Hết cách, Thượng Quan Nam Trì đành phải đi tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện.Một lát sau, Ôn Tiểu Nhã từ khoa phụ sản đi ra, trên tay cô còn cầm theo tờ kết quả siêu âm.
Ôn Tiểu Nhã nhìn xung quanh để tìm kiếm Thượng Quan Nam Trì, thế nhưng Thượng Quan Nam Trì thì cô không nhìn thấy, chỉ nhìn thấy người mà cô ghét nhất trên đời.Ôn Bối Bối bên kia cũng thấy được Ôn Tiểu Nhã, cô ả lôi kéo Kỳ Mỹ Cầm nói:"Mẹ, mẹ xem kia không phải là Ôn Tiểu Nhã sao? Cô ta sao cũng đến bệnh viện thế, con đâu có thấy ba nói cô ta bị ốm đâu."Kỳ Mỹ Cầm đáp:"Đi, chúng ta qua xem cô ta lại làm ra chuyện gì."Hai mẹ con tiến lại phía Ôn Tiểu Nhã, rồi Ôn Bối Bối bắt đầu mở miệng trào phúng:"Ôi, đây không phải là đại tiểu thư Ôn gia chúng ta sao? Sao hôm nay cũng có thời gian đi bệnh viện vậy?"Ôn Tiểu Nhã không thèm để ý tới mẹ con bọn họ, cô mặt lạnh vòng qua hai người để đi ra ngoài bệnh viện.Kỳ Mỹ Cầm đứng bên cạnh tinh mắt thấy được tờ kết quả trên tay Ôn Tiểu Nhã, thế là bà ta đưa tay giật lấy, vui vẻ nói với Ôn Bối Bối:"Bối Bối, con mau đến xem, con này cầm theo kết quả siêu âm, nhất định là có thai."Ôn Bối Bối nghe được mẹ cô ta nói liền chạy đến xem:"Mẹ, con không nghĩ cô ta ở ngoài quậy phá đến mức đứa nhỏ cũng có rồi."Kỳ Mỹ Cầm liền duỗi tay đánh một cái tát vào mặt Ôn Tiểu Nhã.
Cái tát này khiến mặt Ôn Tiểu Nhã đỏ một mảng, lại đau đến mức suýt chút nữa khiến cô ấy ngất đi.Kỳ Mỹ Cầm cười lạnh:"Tuổi còn nhỏ mà đã ở bên ngoài lêu lổng với đàn ông.
Ba cô không đánh cô, tôi liền thay ông ấy dạy dỗ cô."Nói xong bà ta lại tát một cái nữa.
Lần này Ôn Tiểu Nhã sẽ không ngốc mà đứng im cho bà ta hành hạ tiếp.
Thấy Kỳ Mỹ Cầm giơ tay tát xuống, cô ngay lập tức tránh sang một bên.Kỳ Mỹ Cầm thẹn quá hóa giận, muốn lao vào đánh cô ngay tại bệnh viện.
Thế là Ôn Tiểu Nhã đẩy bà ta một cái, sau đó nhanh tay cướp lại tờ kết quả rồi chạy ra ngoài.Vốn Kỳ Mỹ Cầm còn muốn đuổi theo Ôn Tiểu Nhã nhưng Ôn Bối Bối đã ngăn bà ta lại:"Mẹ, nếu mẹ đuổi theo đi ra, người khác thấy sẽ nói mẹ ngược đãi Ôn Tiểu Nhã.
Sự việc này mà truyền lên mạng, con sao có thể gả cho người có tiền đây?"Kỳ Mỹ Cầm vội vàng gật đầu:"Đúng, con nói đúng, mục tiêu của chúng ta chính là con gả được cho người có tiền.
Mẹ thiếu chút nữa là làm hỏng việc rồi! Tất cả là do con tiện nhân kia, mỗi lần nhìn thấy nó, mẹ lại bị chọc cho điên lên."Ôn Bối Bối cười nói:"Mẹ, mẹ chỉ cần