Ôn Chấn Hoa nói: "Thượng Quan giám đốc, con gái tôi là như này, nó rất thích trang sức.
Nhưng nó là một cô gái lương thiện." Thượng Quan Nam Trì gật đầu.Ôn Chấn Hoa lại nói: "Nói ra sợ Thượng Quan giám đốc chê cười, Ôn Tiểu Nhã là con gái của tôi và vợ cũ, bởi vì mẹ nó thân thể không mấy khỏe mạnh nên đã ra đi khi nó còn bé.
Kia là vợ hiện tại của tôi và con và ấy, đứa nhỏ này tuy rằng không cùng huyết thống với tôi, nhưng nó rất nghe lời, đối đãi với tôi như cha ruột vậy."Ôn Chấn Hoa dừng một chút, rồi lại tiếp tục nói: "Hai đứa con của tôi tuổi chúng nó chênh lệch không nhiều, nhưng Ôn Tiểu Nhã thực sợ không nghe lời, nó tự thân sống một mình bên ngoài, tôi không có nhiều thời gian để dạy bảo.
Tôi không biết ở bên ngoài đã qua lại với gã đàn ông nào mà bây giờ đã có con.
Tôi hôm nay gọi nó về vì muốn nó ngày mai lập tức đi bỏ đứa trẻ, sau đó quay lại trường học, học hành chăm chỉ.
Cho nên, Thượng Quan giám đốc vừa thấy tôi nổi giận như muốn đánh nó là vì vấn đề này."Ôn Tiểu Nhã giả bộ đáng thương nói: "Ba, ba là vì muốn tốt cho con, nên con nghe lời ba, ngày mai sẽ đi bỏ đứa bé."Thượng Quan Nam Trì nói: "Tôi thấy trên mặt cô ấy có vết đỏ, ông đáng cô ấy rồi ư!" Ôn Chấn Hoa nói: "Không nghĩ tới Thượng Quan giám đốc quan sát thật kỹ."Thượng Quan Nam Trì nói: "Cô ấy là vợ tôi, tôi không được nhìn kỹ sao?" Thượng Quan Nam Trì nói một câu dọa Ôn Chấn Hoa sợ hãi.
Cũng làm Kỳ Mỹ Cầm và Ôn Bối Bối sợ theo.Một lúc sau, Ôn Chấn Hoa mới tỉnh táo lại, nói: "Thượng Quan giám đốc, cậu có nhầm không.
Cậu có chắc nó là vợ của cậu không? Còn đứa trẻ trong bụng, chuyện là như thế nào?"Thượng Quan Nam Trì không thể nhịn được nữa nói: "Nể mặt ông là ba của Ôn Tiểu Nhã, tôi không so đo với ông, về sau ai còn nói muốn bỏ đứa bé, hay nói cô ấy cùng đàn ông chơi đùa lêu lổng, thì đừng trách tôi không khách sáo với các người.
Bởi vì trong bụng cô ấy là đứa con của tôi, hơn nữa tôi cũng là đàn ông lêu lổng mà chính mồm các người vừa nói đấy."Bây giờ Ôn Chấn Hoa cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, Ôn Bối Bối nói: "Sao có thể, anh tại sao lại chọn Ôn Tiểu Nhã.
Tôi xinh đẹp hơn cô ta, tại sao anh lại chọn cô ta mà không chọn tôi."Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Đúng là không có thuốc chữa, vì nhân pẩm của cô quá kém.
Lại còn không xem lại bản thân, ở đó mà tự luyến.
Tuy rằng tôi thấy cô cùng chị ấy cùng lớn lên nên có vẻ giống nhau, nhưng cô trong mắt anh trai tôi cũng chả có gì đặc sắc.
Cho nên cô không cần cảm thấy đáng tiếc, cũng không cần hâm mộ chị dâu tôi, bởi vì cô là người luôn coi mình là đúng, mà anh trai tôi thì không thích người như thế."Ôn Bối Bối dùng tay nghịch trang sức nói: "Nếu em sửa lại thói quen đó, Thượng Quan giám đốc sẽ chọn em sao?"Thượng Quan Nam Trì nói: "Cô đừng có mà mơ mộng, tôi chỉ thích Ôn Tiểu Nhã, hơn nữa đời này kiếp này tôi đều chỉ yêu một người."Ôn Chấn Hoa và Kỳ Mỹ Cầm đều choáng váng, không nghĩ tới Ôn Tiểu Nhã đi theo lêu lổng đàn ông lại gặp được đàn ông tốt như vậy.
Hơn nữa Ôn Tiểu Nhã còn một mực khăng khăng là của mình, thật là làm Kỳ Mỹ Cầm muốn Ôn Tiểu Nhã chết.Ôn Tiểu Nhã thấy Ôn Bối Bối tức giận đến mặt biến dạng, cố ý quay sang Thượng Quan Nam Trì nói: "Chồng ơi, em đói bụng rồi, chúng ta trở về thôi, không cần quấy rầy một nhà ba người bọn họ."Thượng Quan Nam Trì cũng biết bắt nhịp, phối hợp đúng chỗ.
Nói: "Vợ, để anh đưa em đi ăn một bữa thịnh soạn ."Ôn Bối Bối dùng tay chỉ Ôn Tiểu Nhã nói: "Ba xem bọn họ thật quá đáng."Ôn Chấn Hoa nói con câm miệng: "Đây là chuyện nhà người khác."Kỳ Mỹ Cầm nhìn Ôn Chấn Hoa dùng khẩu khí như vậy nói chính con bà, lớn tiếng nói: "Ôn Chấn Hoa, ông đừng tưởng rằng con gái ông