Trở lại nhà bà ngoại, Thượng Quan Nam Trì không thấy Ôn Tiểu Nhã, lại hỏi: "Bà ngoại, Tiểu Nhã vẫn chưa có trở về sao?"Bà ngoại nói: "Con bé về rồi chỉ là nó bảo có chút mệt nên đi ngủ."Thượng Quan Nam Trì nói: "Cháu đi xem cô ấy."Bà ngoại nói: "Đi đi!"Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Bà ngoại, cái này phải thả vào trong nước, bà có cần cháu hỗ trợ gì không?"Bà ngoại nói: "Đứa nhỏ này, không chỉ lớn lên xinh đẹp, mà còn thực cần mẫn."Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Bà ngoại, con gái giống cháu bây giờ chắc ít lắm nhỉ!"Bà ngoại nói: "Đúng rất ít Uyển Nhi có bạn trai chưa cháu?"Thượng Quan Uyển Nhi thẹn thùng nói: "Chưa ạ."Bà ngoại nói: "Điều kiện của cháu tốt như vậy mà sao vẫn chưa có bạn trai thế."Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Cháu cũng không biết nha! Bà ngoại nếu không bà giới thiệu cho cháu một người đi! Bằng không cháu sắp ế già rồi."Bà ngoại nói: "Cái con ngốc nhà cháu, còn biết chọc bà vui vẻ nữa hả"Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Cháu nói thật mà."Bà ngoại nói: "Nếu thật không có, vậy chắc cũng đã yêu cầu của cháu cao quá mà thôi."Trong phòng, Thượng Quan Nam Trì mở cửa phòng Ôn Tiểu Nhã ra nhìn thấy Ôn Tiểu Nhã đang ngủ.
Lặng lẽ đi đến trước giường Ôn Tiểu Nhã nhìn Ôn Tiểu Nhã ngủ say.
Ôn Tiểu Nhã đáng lẽ đã ngủ rồi, nhưng lại cảm thấy có người một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Cô chậm rãi mở to mắt, trước mắt liền hiện lên khuôn mặt phóng đại của Thượng Quan Nam Trì sợ tới mức tim cô đập muốn văng ra ngoài."Thượng Quan Nam Trì, anh đây là muốn hù chết em luôn sao?" Ôn Tiểu Nhã dùng tay vuốt ngực phẫn nộ nói.Thượng Quan Nam Trì nói: "Anh lớn lên dọa người như thế à? Xem em sợ hãi thế nào kìa."Ôn Tiểu Nhã nói: "Anh dựa gần em như thế làm gì."Thượng Quan Nam Trì nói: "Em là vợ anh anh tới gần em không phải để ngủ thì còn làm gì nữa?"Ôn Tiểu Nhã chưa nói cái gì.
Lúc này Thượng Quan Uyển Nhi ở bên ngoài kêu: "Chị dâu, chị ngủ rồi à?"Ôn Tiểu Nhã nói: "Không, có chuyện gì không?"Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Em vào nhé." Nói xong liền mở cửa tiến vào.
Nhìn thấy Thượng Quan Nam Trì cũng ở đó Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Anh, sao anh lại ở chỗ này!"Thượng Quan Nam Trì nói: "Em điếc hả? Anh vừa mới nói với bà ngoại ngay lúc nãy."Thượng Quan Uyển Nhi cười nói: "Ngại quá không chú ý em còn tưởng anh tức giận đến mức đi ngủ rồi cơ."Ôn Tiểu Nhã nói: "Tức giận cái gì!"Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Chính là vừa nãy khi chị về trước, em cũng vội vã chạy theo định đuổi kịp chị nên mới khởi động xe nhanh một chút.
Cuối cùng anh em kêu to phải dừng lại khiến em có chút khẩn trương mà phanh gấp xe khiến cho trán của anh ấy bị đụng thành một unhỏ." Sau khi nói xong còn quay đầu qua một bên mà cười trộm.Ôn Tiểu Nhã nhìn nhìn trán của Thượng Quan Nam Trì nói: "Có một cái u thật kìa."Thượng Quan Nam Trì trừng mắt Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Làm gì có chuyện em chỉ chạy nhanh một chút cơm chứ rõ ràng kia là muốn vội vã đi đầu thai thì có."Thượng Quan Uyển Nhi khóc lóc một khuôn mặt nói: "Sau đó không phải anh bảo em đi chậm thôi sao? Chậm thật mà! Nhưng anh lại kêu em lại quá chậm."Thượng Quan Nam Trì nói: "Nói như em Tiểu Nhã đi bộ đếm được trong nhà một lúc rồi.
Em lái xe còn không bằng người ta đi bộ hay sao?"Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Đó là bởi vì chị dâu đi trước chúng ta nha! Bằng không em đã đuổi kịp chị ấy rồi."Thượng Quan Nam Trì nói: "Có bản lĩnh thì em nói kiểu đấy trước mặt Xa Chính Hiên đi." Nói xong liền đi ra ngoài.Ôn Tiểu Nhã nói: "Uyển Nhi, em đây là cố ý chỉnh anh ấy à!"Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Chị dâu chị nói là chỉ có chuẩn ai kêu anh ấy suốt ngày bắt nạt em chứ."Ôn Tiểu Nhã lắc đầu nói: " Em thật là bây giờ mà không đi dỗ anh ấy sau này hối hận cũng không kịp đâu.
Sau này cũng không nên như vậy.
Cẩn thận chính em lại bị thương đấy."Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Chị dâu không ngờ chị quan tâm anh em như thế nha.
Chị yên tâm đi chuyện