Sáng ngày thứ ba, Ôn Tiểu Nhã nói nhỏ với bà ngoại: "Bà ngoại, chúng ta ăn cơm trưa xong rồi về ngay nhé.
Lần sau, cháu sẽ bí mật đến gặp bà, đỡ phải cho bọn họ theo tới, ồn chết đi được."Bà ngoại nói: "Bọn họ cùng cháu tới, tức là bọn họ thích cháu."Ôn Tiểu Nhã nói:"Cháu biết, nhưng cháu muốn ở đây yên tĩnh một thời gian, bà xem từ khi anh ấy đến nơi đây đã không còn chút tĩnh lặng nào."Bà ngoại nói: "Tiểu Nhã, nói thật cho bà biết, Thượng Quan Nam Trì đối xử với cháu có tốt không?"Ôn Tiểu Nhã nói: "Anh ấy rất tốt với cháu.
Chỉ là tính tình không tốt.
Anh ấy bảo cháu không cần đi làm.
Cháu đã nghe theo, bây giờ mỗi ngày chỉ có cháu ở nhà một mình, ngày nào anh ấy cũng khuya mới về.
Cho nên cháu cảm thấy hơi cô đơn, nên mới đến nơi này ở với bà một thời gian."Bà ngoại nói: "Tiểu Nhã, Nam Trì đối tốt với cháu là được rồi, cháu cũng không nên yêu cầu quá nhiều.
Nam Trì có cả trăm công nghìn việc, đương nhiên sẽ không có nhiều thời gian dành cho cháu, cháu nên nghĩ đến chuyện này trước khi trách Nam Trì."Ôn Tiểu Nhã nói: "Bà ngoại, thật ra chúng cháu cũng đã cãi nhau.
Nhưng không giống như bà nghĩ đâu, dù sao cũng không đánh nhau."Bà ngoại nói: "Cãi nhau là bình thường, có đôi vợ chồng nào mà không cãi nhau! Nếu thực sự có, thì chắc hẳn vấn đề rất nghiêm trọng."Mãn Nhiên đi tới nói: "Bà với chị Tiểu Nhã thì thầm gì vậy! Cháu có thể nghe không?"Bà ngoại nói: "Có nói gì đâu, bà đang bảo chị Tiểu Nhã chăm sóc tốt cho cháu."Mãn Nhiên nói: "Cháu đâu phải tội phạm, nên đừng kiểm soát cháu.
Mà cháu cố tình đến đây để xem bạn trai chị Tiểu Nhã."Ở đại sảnh, Mãn Tùng nói: "Uyển Nhi, Nhiên Nhiên anh đưa hai người đi chơi, anh sẽ trông chừng em.
Nếu anh nói em không nghe lời thì anh sẽ ngay lập tức cho em về."Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Anh cũng suy nghĩ nhiều quá đi! Em ấy đã lớn như này rồi.
Anh cứ như em ấy còn trẻ con mà đòi quản."Mãn Tùng nói: "Em không thể nói giúp anh sao?"Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Bây giờ nếu anh dắt bọn em đi chơi, thì khi anh đến thành phố, em sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho anh."Xa Chính Hiên nghe thấy Thượng Quan Uyển Nhi nói vậy, anh liền ho hai tiếng khụ khụ.
Mọi người đều quay ra nhìn anh.
Anh nói: "Ngại quá, cổ có chút hơi ngứa."Mãn Tùng nói: "Không sao." Sau đó anh lại nói tiếp chủ đề Uyển Nhi vừa nói.
Mãn Tùng nói: "Uyển Nhi, bây giờ anh chưa đi được, bao giờ có thời gian rảnh anh nhất định sẽ tìm em làm hướng dẫn viên du lịch.
Đến lúc đó em nhớ giữ lời đó."Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Anh xem em là loại người nói không giữ lời đó sao?" Mãn Tùng ngó trái ngó phải chỗ Thượng Quan Uyển Nhi đứng.
Lúc này Xa Chính Hiên lại ho khụ khụ vài tiếng nữa.Lão Tứ nói: "Lão Tam, anh làm gì mà ho mãi thế! Bị cảm sao?"Xa Chính Hiên nói: "Cậu mới bị cảm ý."Lão Tứ nghĩ thế nào cũng không biết, Xa Chính Hiên rốt cuộc đang làm gì.Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Kệ anh ấy đi, chúng ta nói tiếp."Xa Chính Hiên có chút tức giận nói: "Uyển Nhi, chúng ta ra ngoài nói chuyện chút."Uyển Nhi nói: "Anh đi đi, em ở lại nói chuyện với Mãn Tùng."Xa Chính Hiên không nghe cô nói, liền kéo tay cô ra ngoài, lão Tứ nói: "Hai người chờ tôi với."Xa Chính Hiên nói: "Cậu đừng làm kỳ đà cản mũi nữa đi.
Tại sao tôi phải đợi cậu."Lão Tứ đành phải ở lại.
Anh nghĩ chắc là Xa Chính Hiên đã ghen khi Uyển Nhi với chuyện với Mãn Tùng.
Chả là, mọi ngày Uyên Nhi đối tốt với anh ta, mà anh có thèm quan tâm đâu.
Chắc nay thấy tiếc.Xa Chính Hiên kéo Thượng Quan Uyển Nhi ra ngoài, Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Anh Chính Hiên, chúng ta sắp ăn cơm rồi, anh kéo em ra đây làm gì?"Xe Chính Hiên nói: "Anh chính là không chấp em với tên Mãn Tùng kia nói chuyện phiếm, mà em không có việc gì để làm hay sao còn đi là hướng dẫn viên du lịch!"Thượng Quan Uyển Nhi nhìn Xa Chính Hiên nói: "Anh Chính Hiên, anh không phải là đang thích em, rồi ghen đấy chứ?"Xa Chính Hiên nói: "Ai thích em chứ? Anh ghen cái gì?"Thượng Quan Uyên NHi