Thẩm Ngân Tinh đứng dậy từ trên giường.
Hít mũi một cái, cô cảm thấy… có lẽ bệnh này không thể nhanh khỏi.
"Xin lỗi, đã chiếm lấy giường của anh."
"Không cần xin lỗi, sớm muộn gì cũng là của em."
"..."
Bạc Hàn Xuyên đứng dậy khỏi ghế sô pha, xương chân mày hơi phồng lên.
Anh lặng lẽ cong môi, lần bị bệnh này thật sự quá hợp ý anh.
"Em dậy rồi thì chúng ta xuống lầu ăn cơm trưa."
"Ừm."
Bữa trưa hai người ăn rất ít.
Thím Trương đứng bên cạnh phiền muộn không thôi.
"Cậu nói đang yên đang lành, tại sao hai người lại lần lượt ngã bệnh như vậy?"
"Lúc trước đã ăn không nhiều, bây giờ nhìn thấy hai người ăn, ngay cả nông dân cũng nóng ruột giùm."
Câu nói của thím Trương làm cho gương mặt của Thẩm Ngân Tinh hết sức ngượng ngùng.
Trong mắt Bạc Hàn Xuyên ẩn chứa ý cười ấm áp, dù bận vẫn ung dung thưởng thức dáng vẻ lúc này của cô.
Thẩm Ngân Tinh sao có thể phớt lờ Bạc Hàn Xuyên đang nhìn mình, cô ngẩng đầu lạnh lùng nhìn anh.
"Khụ..."
Lúc này Bạc Hàn Xuyên mới ho nhẹ một tiếng, tay đặt ở trên môi, mi tâm khẽ nhíu.
"Cậu chủ, cậu không sao chứ?"
Thím Trương vội vàng bước tới, rót một ly nước để trước mặt anh.
Bạc Hàn Xuyên giơ tay lên ngăn thím Trương lại.
"Buổi sáng anh không bị ho khan."
Thẩm Ngân Tinh nhíu mày hỏi, tại sao bệnh của anh lại càng lúc càng nặng?
Cô vừa dứt lời, cổ họng cũng cảm thấy ngứa ngáy.
"Khụ..."
Thím Trương ở bên cạnh nghe tiếng ngẩng đầu lên, cặp mắt suýt chút nữa rớt ra ngoài.
"Cô Thẩm, cô không sao chứ?"
Thím Trương cũng không hề phân biệt đối xử, vội rót cho Thẩm Ngân Tinh một ly nước, nghi hoặc nhìn cô.
"Không có việc gì..."
Lúc này Bạc Hàn Xuyên mới cong môi, giọng nói nhàn nhạt.
"Cho nên nói, bệnh cũng tới từng chút một."
Thẩm Ngân Tinh đứng lên: "Em ăn no rồi."
Bạc Hàn Xuyên cũng đứng dậy theo, lúc cô đi qua bên cạnh, anh lập tức cầm lấy tay cô.
"Cùng nhau đi dạo đi."
Thẩm Ngân Tinh quay đầu nhìn qua thím Trương đang kinh ngạc ở bên cạnh, muốn rút tay về nhưng anh đã nắm chặt tay cô, ung dung lãnh đạm kéo Thẩm Ngân Tinh đi ra ngoài.
Đi tới cửa, anh cầm áo khoác khoác lên vai cô.
Thực ra cô có chút mâu thuẫn, không phải bởi vì áo khoác.
Mà là buổi