"Bình Thành có rất nhiều gia tộc quyền thế, nhưng trang viên này không phải thứ bọn họ có đủ khả năng sở hữu.
Ngoại trừ tập đoàn tài chính Bạc thị hùng mạnh ra, không ai khác có khả năng này."
Khóe môi Bạc Hàn Xuyên hơi cong lên.
"Người này giỏi có người khác giỏi hơn, biết đâu có khối người có tiền hơn nhà họ Bạc, chỉ là bọn họ không khoe khoang mà thôi."
Thẩm Ngân Tinh gật đầu, từ chối cho ý kiến.
"Thế nhưng anh Bạc, bữa tiệc thứ sáu này, anh không cần đưa thư mời cho em mà có thể dễ dàng để em tham dự."
Thẩm Ngân Tinh cười yếu ớt nhìn anh: "Người họ Bạc có năng lực này cùng với trang viên rộng lớn như vậy thì chỉ có thành viên nhà họ Bạc sở hữu tập đoàn tài chính Bạc thị không phải sao?"
"Vậy em có biết nhà họ Bạc còn có một người thừa kế không?"
Thẩm Ngân Tinh bật cười.
"Tuy anh là người khiêm tốn, nhưng em trai anh Bạc Hàn Minh cũng không phải người khiêm tốn.
Mặc dù bây giờ anh ta không ở Bình Thành nhưng lúc nào cũng đứng đầu các tiêu đề tin đồn trong làng giải trí, em nghĩ hầu hết mọi người đều không xa lạ gì đối với anh ta."
Nhắc tới người em trai này, Bạc Hàn Xuyên bất giác đưa tay nhéo nhéo mi tâm."
Suy nghĩ sâu xa nhức đầu không bằng không để ý tới.
"Khi nào thì em biết được?"
"Vừa mới biết.
Lúc trước chỉ là nghi ngờ, nhưng mà bây giờ đã khẳng định."
Bạc Hàn Xuyên rũ mắt xuống chăm chú nhìn khuôn mặt cô, ánh mắt thâm thúy.
"Dựa vào lời anh nói?"
"Không dám."
Cô vội vã xua tay, nhưng đầu mày đuôi mắt đều là ý cười.
Bạc Hàn Xuyên chậm rãi kéo Thẩm Ngân Tinh lại gần: "Có gì mà không dám? Cho em quyền lợi này."
Cô khẽ cong môi: "Hấp dẫn quá lớn."
Khuôn mặt anh ấm áp, anh đứng thẳng dậy khẽ ho một tiếng.
.
harry potter fanfic
Thẩm Ngân Tinh nhìn mặt hồ bị gió thổi gợn sóng, gió bên hồ mang theo hơi nước mát lạnh.
"Hay là chúng ta trở về đi, em thật sự cần phải nghỉ ngơi thật tốt."
"Được, nghe lời anh."
…
Ngày hôm sau.
Thẩm Ngân Tinh mặc quần áo chỉnh tề đi xuống nhà chính, ăn sáng uống thuốc như thường ngày.
"Bệnh cảm của cô Thẩm khá hơn chút nào chưa?"
Thẩm Ngân Tinh gật đầu: "Khá hơn một chút."
Thế nhưng vừa dứt lời, cổ họng cô lại