Sắc mặt Thẩm Ngân Tinh bỗng nhiên không vui.
“Có mọi người lo cho công ty rồi, không tới lượt tôi.
Bây giờ không có chuyện gì thì lập tức biến ngay cho tôi!”
Thẩm Tư Duệ vô cùng tức giận nhưng chỉ biết nghiến răng nghiến lợi.
“Chị à, dù thế nào đi nữa em vẫn mong chị sẽ đến.
Nói cho cùng thì chúng ta cũng là người một nhà…”
“Hôm nay cô tới đây là quyết tâm để tôi chán ghét cô phải không?”
Thẩm Ngân Tinh ném chiếc đũa trên tay xuống bàn một cái “cạch”, thu hút được rất nhiều sự chú ý của nhiều người trong nhà hàng.
Thẩm Tư Duệ run rẩy dựa người vào lòng của Tô Vũ.
Tô Vũ lập tức bước tới đứng trước Thẩm Tư Duệ, bảo vệ cô sau lưng trong tư thế an toàn.
Anh ta không nói gì, nhưng ánh mắt đã khiến Thẩm Ngân Tinh chán ghét.
Nhìn ánh mắt của Thẩm Tư Duệ giống như một nàng bạch tuyết, sau đó nhìn cô như một mụ phù thủy xấu xa đang làm điều ác vậy.
Dương như cô đã từng thấy đôi mắt phòng thủ ấy từ rất lâu về trước!
“Tư Duệ, chúng ta đi trước.”
Tô Vũ biết Thẩm Ngân Tinh đang tức giận, họ mà ở lại đây sẽ càng khiến cô tức hơn, không làm được gì mà còn mất mặt.
Thẩm Tư Duệ cắn môi nhìn bộ đồ đắt tiền mà Thẩm Ngân Tinh đang mặc, không có nhãn hiệu, cô ta nhíu mày, đợi Tô Vũ đi xa hơn, lập tức lấy tách trà đến trước mặt Thẩm Ngân Tinh đổ hết lên người cô.
Kết quả, một bàn tay của đối phương vươn tới cầm lấy tách trà trước, đồng thời nắm lấy cổ tay cô ta.
Tô Vũ bỗng cảm thấy có cảm giác hơi nóng ở dưới chân, nhìn xuống thấy Hứa Thanh Vy cầm một tách trà rỗng, cắn môi kinh ngạc nhìn anh ta: “Ôi, thật ngại quá, tôi không cố ý.”
“Cô…”
Tô Vũ nhíu mày, bộ dạng này của Hứa Thanh Vy rõ ràng là cố ý.
Khuôn mặt Hứa Thanh Vy chợt lạnh lùng, cô ấy đứng dậy khỏi vị trí của mình: “Sao thế? Anh không tin à?”