Trà còn nóng nhưng Thẩm Ngân Tinh không chút do dự mà nắm cằm Thẩm Tư Duệ đổ thẳng vào miệng cô ta.
“Ặc…”
Đôi môi mỏng bị bỏng, đau đớn lan truyền khắp lưỡi, Thẩm Tư Duệ giãy giụa từ chối nhưng Thẩm Ngân Tinh vẫn rót trà vào miệng cô ta.
Sau một hồi đầu lưỡi bị nóng bỏng, cô ta đau như muốn ngất đi.
Chén trà đổ hết vào miệng cô ta, không chừa một giọt.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Lúc Tô Vũ phản ứng lại thì Thẩm Ngân Tinh đã thu tách trà lại.
Vốn dĩ đây là một hành vi thô lỗ, nhưng cô lại nghĩ đây là một chuyện vô cùng tao nhã, cô tựa vào cạnh cửa sổ nhìn bóng dáng của họ, ngọt ngào giống như là cùng bạn bè ăn xong thì vui vẻ nhìn họ vậy.
Sau đó cô bình tĩnh quay đầu lại, trên gương mặt còn mang một nụ cười nhẹ: “Anh cũng muốn uống à?”
Cô nâng ấm trà lên đặt ở mép bàn: “Còn nhiều trà, để người phục vụ rót lại cho tôi đã.”
Miệng của Thẩm Tư Duệ và vùng quanh miệng nóng bừng lên, quá kinh khủng, cô ta bụp chặt miệng lại, giận dữ nhìn Thẩm Ngân Tinh bằng đôi mắt xinh đẹp của mình, chỉ hận không thể dùng ánh mắt này xé xác cô ra thành từng mảnh.
Sao cô dám làm điều này hết lần này đến lần khác cơ chứ?
Cô tự động bỏ qua ánh mắt của Thẩm Tư Duệ, nhìn cô ta vẫn ở yên chỗ cũ, cô nghiêng đầu hỏi: “Sao thế? Còn muốn uống à?”
Tô Vũ ôm Thẩm Tư Duệ vào lòng, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
“Ngân Tinh, em quá đáng rồi đấy!”
Thẩm Ngân Tinh khịt mũi, yên tĩnh ngồi trên ghế, thay một tách trà sạch, rót trà vào sau đó đưa lên miệng, quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, không thèm để ý tới họ.
“Tư Duệ, anh đưa em tới bệnh viện trước, ngoan, không sao đâu…”
Giọng điệu dỗ dành đó và ánh mắt mà anh ta dành cho Thẩm Ngân Tinh lúc nãy hoàn toàn khác biệt.
Giọng nói than thở cùng tiếng khóc nhẹ nhàng của Thẩm Tư Duệ rơi vào tai của Tô Vũ càng khiến anh ta thêm đau lòng.
Chỉ tiếc Thẩm Tư Duệ không thể làm gì được cô.
Thẩm Ngân Tinh giống như không quan tâm tới chuyện gì, nhưng cô không thể…
Ngồi trong xe, tiếng khóc của Thẩm Tư Duệ càng lúc càng lớn.
“Anh Vũ, em cảm thấy rất đau… tại sai… tại sao chị