Cửa thang máy từ từ mở ra, Thẩm Ngân Tinh buông anh ra, hai người ngầm hiểu lẫn nhau bước khỏi thang máy.
Nhưng chân Thẩm Ngân Tinh lại mềm nhũn, cô đành dựa vào ngực của Bạc Hàn Xuyên.
Bạc Hàn Xuyên ôm lấy cô từ phía sau, anh thấp giọng hỏi:
“Sao thế?”
Hai má cô vốn đã ửng đỏ, nghe anh hỏi vậy lại càng đỏ hơn.
Mắt Bạc Hàn Xuyên nhìn lướt qua hai chân cô, trong mắt đột nhiên hiện lên ý cười vui vẻ.
Anh không nói gì thêm, tay vòng qua ngang eo cô, khom người bế cô lên.
“Á…”
Thẩm Ngân Tinh kêu nhỏ một tiếng, vô thức ôm sát cổ anh.
Dáng người to lớn cao ngất của Bạc Hàn Xuyên cũng không vì trong lòng có thêm một người mà tốn chút sức lực nào.
Anh vừa bước khỏi thang máy vừa cúi đầu nhìn lướt qua Thẩm Ngân Tinh, khẽ cười nói:
“Em cần phải nâng cao thể lực.”
“…”
“Chẳng qua chỉ hôn môi mà chân đã mềm nhũn, nếu làm thêm cái gì khác em sẽ như thế nào đây?”
Sắc mặt Thẩm Ngân Tinh càng đỏ hơn, cô vù sâu mặt vào ngực anh, mái tóc dài của cô buông xõa che quá nửa hai gò má ửng đỏ.
Đặt Thẩm Ngân Tinh lên ghế lái phụ, giúp cô thắt dây an toàn xong, Bạc Hàn Xuyên mới vòng qua vị trí ghế lái trên xe.
“Hôm nay em lái xe tới.”
“Giao cho Du Văn.”
Thẩm Ngân Tinh hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Bạc Hàn Xuyên đang khởi động xe.
Nghĩ đến tiệc hàng năm mới kết thúc kia, Thẩm Ngân Tinh đột nhiên cười.
“PPT tối nay là do anh sắp xếp hả?”
“Cho nên nói, cuối cùng hai đứa trẻ… ăn mừng khắp nơi đó cũng là anh…”
“Những lời bọn họ nói đúng là không sai, đôi nam nữ đó quả thực rất xứng đôi.
Có lẽ anh nên cảm ơn bọn họ, may mà bọn họ ở bên nhau cho nên anh mới có thể gặp được em.
Chúc bọn họ trăm năm hạnh phúc, cũng là việc nên làm.”
Thẩm Ngân Tinh ngạc nhiên, có chút không dám tin: “Vì vậy, những lời kia, anh thật sự…”
“Không phải.”
Bạc Hàn Xuyên phủ nhận: “Chuyện vừa rồi… Cũng nên