Bạc Hàn Xuyên liếc mắt nhìn cô một cái: “Bắt nạt người ta thành như thế, em thấy vui không?”
Nụ cười trên mặt Thẩm Ngân Tinh hơi miễn cưỡng, đến cuối cùng hoàn toàn biến mất.
“Thật ra thì khi Khương Huệ Vân nhắc đến chuyện bảo em huỷ bỏ hôn ước, phản ứng đầu tiên của em là cảm thấy rất bi ai, tâm tư của bà ta rõ rành rành.
Lo lắng của anh không phải không có lý, rõ ràng còn rất hợp lý, thế nhưng vẫn không thể nói là không làm được…”
Thẩm Ngân Tinh nói xong thì thở dài một hơi, nhìn khách mời lục tục đi ra khỏi cửa khách sạn, sắc mặt cô lạnh lùng nhưng môi lại nhẹ giật giật.
“Dù sao lúc em còn nhỏ, bọn họ đối xử với em cũng coi như không tệ lắm.
Trên thế giới này, bọn họ là người thân duy nhất của em…”
“Tôi nhớ lão viện trưởng từng nói những đứa trẻ ở trong cô nhi viện, bà ấy nói cho dù là ai trong số bọn họ tìm được nhà, thì trong lòng bọn họ cũng sẽ có vị trí cho viện trưởng, thầy cô, bạn bè trong cô nhi viện.
Bởi vì bọn trẻ là đơn thuần nhất, lòng của bọn trẻ giống như một tờ giấy trắng, viết lên từng nét bút, sẽ nhớ mãi không quên.”
“Thậm chí ngay cả sau khi mẹ em bỏ đi, em từng nghĩ muốn thay đổi thứ gì đó, nhưng cả cơ hội bọn họ cũng không cho em…”
“…Trước đây em rất mâu thuẫn, em hận bọn họ ép mẹ em vào đường cùng, rồi lại ích kỷ không muốn để cho bọn họ vứt bỏ em… Em chỉ nhớ cảm giác lúc đó rất đáng sợ, khi đó em vẫn chưa chuẩn bị tốt để đối mặt với tất cả, bất lực và hoang mang khiến em rất bối rối, cũng không biết nên làm sao bây giờ…”
“Từ nhỏ em đã được cưng chiều, em chưa bao giờ nghĩ có một ngày em phải đối mặt với nhiều chuyện như vậy, mẹ con Dương Lan Hương bước vào nhà họ Thẩm, mẹ em bị ép rời đi, ngay cả những thủ đoạn hèn hạ hại người của Thẩm Tư Duệ em