Không hiểu sao nhìn thấy đứa bé này, lòng cô đột nhiên cảm thấy mềm mại.
Đứa bé chưa nói được nhiều, nhưng bàn tay lại hướng về phía Thẩm Ngân Tinh, miệng bi bô: "Ôm ôm"
Thẩm Ngân Tinh bị giọng nói này mê hoặc, lập tức vươn tay ôm đứa bé vào lòng.
Nhìn hơi vung về.
Đứa bé vòng tay ôm lấy cổ cô, sau đó hôn lên gương mặt trắng nõn của cô.
Bàn tay đang ôm của cô hơi siết chặt.
Người mẹ trẻ đứng bên cạnh hơi áy náy: "Ngại quá, bình thường Vãn Thanh không như thế này.
"
Thẩm Ngân Tinh cười, trêu chọc đứa bé trong lòng: "Vãn Thanh có thích dì không?"
Đứa bé gật đầu.
Ý cười trên mặt cô càng sâu hơn, trong lòng đột nhiên càng dịu dàng ấm áp hơn.
Cảnh Bạc Xuyên đứng bên cạnh nhìn nụ cười của Thẩm Ngân Tinh, ánh mắt dần trở nên u ám.
"Ba Ba.
"
Một giọng nói ngọt ngào vương mùi sữa ở thang máy vắng vẻ vang lên, Bạc Hàn Xuyên nhướng mày, thấy đứa bé trong lòng ngực Thẩm Ngân Tinnh ghé đầu lên vai cô, trừng to mắt nhìn anh.
Mày anh nhăn lại đứa bé này vừa mới gọi anh là "Ba ba".
Trong thang máy vô cùng yên tĩnh.
Thẩm Ngân Tinh xoay người, ngạc nhiên nhìn anh.
Người mẹ trẻ vội vàng ôm lấy con mình.
"Vãn Thanh, không được gọi linh tinh!"
Đứa bé chỉ vào Bạc Hàn Xuyên, đôi mắt to tròn chớp chớp: "Đẹp trai, chú, baba! "
Thẩm Ngân Tinh như hiểu ra cái gì đó, dở khóc dở cười.
"Vãn Thanh cảm thấy chú rất đẹp trai, nên mới gọi là ba?"
Đứa bé lắc đầu: "Ba! "
Người mẹ trẻ lúc này mới nhìn Bạc Hàn Xuyên, vừa liếc một cái sắc mặt đã hơi thay đổi, cô vội vàng ấn đầu đứa trẻ vào ngực mình.
"Vãn Thanh, không được gọi linh tinh, đó là chú.
"
"Chú… Là chú! "
"Đúng rồi, gọi là chú! "
Thẩm Ngân Tinh ho àn toàn không biết cuộc đối thoại của hai mẹ con có ý nghĩa gì, ngay lúc này thang máy dừng lại, người mẹ trẻ ôm con bước ra ngoài.
Trước khi đi còn nói cảm ơn Thẩm Ngân Tinh.
Thẩm Ngân Tinh không nói gì, chỉ gật đầu.
Hai mẹ con rời đi, Thẩm Ngân Tinh quay đầu nhìn