Sắc mặt Khương Huệ Vân dần dần trầm xuống: “Xem ra cô nhất định muốn phân rõ giới hạn với nhà họ Thẩm sao?”
Thẩm Ngân Tinh cười nhạo: “Nếu tôi không có con đường của riêng mình, tôi đã chết từ lâu rồi!”
Trong nhưng năm kia, có ai từng nghĩ đến việc giúp cô?
Khương Huệ Vân nheo mắt nhìn Thẩm Ngân Tinh, sự tự tin này của cô khiến bà ta vô thức tin tưởng lời nói của Thẩm Ngân Tinh.
Trước đây bà ta chưa từng để ý tới cô, nhưng trải qua nhiều truyện như vậy, bà ta cũng không thể tiếp tục xem nhẹ cô.
Tuổi trẻ, tâm địa thâm sâu, không thể coi thường.
Giống như mẹ cô, dường như có một loại kiêu ngạo ngấm sâu trong máu, lúc nào cũng tư tin cường thế.
Bà ta không ghét người cường thế tính cách độc lập như vậy, nếu được, lấy năng lực của cô, ít nhất sẽ không kéo chân sau của công ty.
Nhưng không được, nhà họ Thẩm đã có Tư Duệ.
Tư Duệ là ngôi sao may mắn của nhà họ Thẩm, còn Thẩm Ngân Tinh, đương nhiên là ngôi sao tai họa cản trở Tư Duệ!
Bà ta sẽ không để mối họa như vậy ở lại.
Nghĩ đến đây, Khương Huệ Vân hừ lạnh một tiếng: “Tôi muốn xem xem rốt cuộc cô có năng lực gì!”
Thẩm Ngân Tinh lạnh lùng nhướng mày, đôi mắt sáng long lanh, đầy sự hờ hững và châm chọc.
“Vậy thì bà hãy chờ xem!”
Cuối cùng ánh mắt của cô dừng lại trên người Dương Lan Hương đang ở bên cạnh: “Bà tốt nhất nên trả lại đồ vật thuộc về tôi càng sớm càng tốt, bằng không, tôi sẽ đòi lại gấp bội!”
“Cô đừng làm càn!”
Thẩm Minh Quốc bị thái độ kiêu ngạo ương ngạnh của Thẩm Ngân Tinh làm cho nóng nảy, không còn kiên nhẫn, đập ly chà lên bàn đột ngột đứng dậy!
Thẩm Ngân Tinh không sợ hãi ngẩng đầu lên, hoàn toàn không để ý đến sự tức giận của Thẩm Minh Quốc, ánh mắt lạnh lùng quét qua đầu Dương Lan Hương.
“Lần sau muốn nói chuyện với tôi, trước tiên nên nghĩ xem tôi có đồng ý hay không, đừng ngày ngày thách thức giới hạn của tôi...”
Thẩm Ngân Tinh liếc qua ba khuôn mặt âm trầm khó coi trong phòng khách, khẽ cười một tiếng.
Cánh cửa được mở ra rồi lại đóng lại, trong phòng khác rộng lớn đã không còn bóng dáng Thẩm Ngân Tinh nữa.
Nhưng giọng nói