“Một là tôi không gặp chuyện gì hai là tôi không ốm đau, anh lo lắng cho tôi làm gì? Tô Vũ, vị hôn thê của anh còn đang ở đây.
Cô ta sẽ ghen đấy.
Trước mặt anh phải giả vờ dịu dàng, rộng lượng.
Sau lưng thì lại nhắm đến tôi, cho dù thủ đoạn không được thuần thục.
Nhưng bị ruồi nhặng quấy nhiễu thật là phiền phức! Nói năng có đạo đức một chút đi.”
Tô Vũ không bao giờ nghĩ hiện giờ Thẩm Ngân Tinh lại nhanh mồm nhanh miệng đến thế, cô khiến anh ta không nói nên lời.
Anh ta nói rằng anh ta lo lắng cho cô, cô lại bảo anh ta nói chuyện phải suy nghĩ.
Trước đây cô không bao giờ sẽ nói những lời này, cũng không phải người sẽ nói ra những lời như vậy.
Nhìn thấy bầu không khí trở nên gượng gạo, Thẩm Tư Duệ nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Chị, xe của chị…”
Ngay từ lúc bước vào, cô ta đã chú ý đến chiếc xe lạ đang đỗ trong sân, mặc dù khuất trong bóng tối nhưng lại không thể che dấu đi vẻ sang trọng của nó.
Khóe môi Thẩm Ngân Tinh cong lên một vòng cung lạnh lùng, quả nhiên như dự đoán.
“Vừa mới có trong tay hơn sáu mươi tỉ, mua xe để thưởng cho mình một chút...!à không là thưởng lớn.”
Vẻ mặt Thẩm Tư Duệ lập tức trở nên khó coi.
Đó là tiền của cô ta!
Còn là một khoản tiền lớn!
Thật là...!không biết xấu hổ! Dùng tiền của cô ta lại khoe khoang trước mặt cô ta!
Sớm hay muộn cũng có một ngày, cô ta sẽ từ trên người cô đòi lại gấp bội.
Ví dụ như Tinh Thần Quốc Tế ...
Nhìn thấy khuôn mặt khó coi của Thẩm Tư Duệ, sau đó là vẻ âm thầm đắc ý, cơn giận chưa nguôi của Thẩm Ngân Tinh lại bùng lên.
“Mất đi hơn sáu mươi tỉ đã muốn lấy Tinh Thần Quốc Tế rồi sao?”
Tại sao hôm nay Thẩm Minh Quốc lại đề cập đến Tinh Thần Quốc Tế, chắc chắn không thể thiếu phần của Thẩm Tư Duệ.
Thẩm Tư Duệ không ngờ rằng cô trực tiếp đề cập đến trọng điểm như vậy, ánh mắt đảo qua đảo lại, vẻ mặt vô tội:
“Chị, chị đang nói cái gì vậy? Ai cũng biết Tinh Thần Quốc Tế là của chị ...”
Thẩm Ngân Tinh nheo mắt, ánh mắt sắc bén châm chọc.
“Đồ của tôi ở trên tay cô còn ít sao?”
“Có chuyện gì vậy? Tư Duệ? Em muốn Tinh Thần Quốc Tế sao?”
Nghe vậy Tô Vũ cau mày, Thẩm Tư Duệ dường như kinh hãi, lắc đầu liên tục.
“Anh Vũ,