Thi Nhi ngạc nhiên, lập tức đẩy nhẹ Hàn Thẩm ra khỏi người mình.
Nhiều lúc cô cứ cảm thấy, anh chồng này của cô, bị ngốc theo kiểu thông minh ấy.
Nghe hơi khó tin, nhưng cô thấy nó chính là như vậy.
"Này! Thôi nhé! Tránh xa tôi ra!"
Thi Nhi lòm còm định ngồi dậy thì bị Hàn Thẩm giữ tay.
Anh đột nhiên lại giở chứng, nhìn cô bằng đôi mắt ngấn nước, giọng điệu đáng thương.
"Em hết thương anh rồi!"
"Ơ tôi..."
Khổ quá mà! Mỗi lần Thi Nhi không chiều theo ý của anh, là anh lại mít ướt rồi khóc om sòm cả lên.
Mà bây giờ thì đã gần tối rồi, lão gia thường đi nghỉ rất sớm.
Với âm thanh la khóc vang trời này của anh, nhất định cả nhà này đều sẽ nghe được.
Nhìn thấy cô mãi vẫn chưa chịu trả lời, Hàn Thẩm bắt đầu mếu máo, liền oà khóc một trận như mưa bất.
Thi Nhi bối rối vô cùng, vội vàng nhích đến, luống cuống muốn dỗ dành anh.
"Này! Suỵt! Đừng khóc mà! Cha anh còn phải nghỉ ngơi đấy!"
Không hề có tác dụng, anh còn vừa khóc vừa giẫy giụa kịch liệt vô cùng.
Thi Nhi cũng bực mình lắm rồi, lão gia thì không nói đến, lỡ mà phu nhân nghe được thì sẽ bị mắng cho không còn manh giáp nào.
Cô không nhu được thì đành ***** ***, ra vẻ hung dữ quát anh.
"Anh có im không hả? Sao cứ khóc mãi thế?"
Hình như có chút tác dụng rồi, anh đã ngưng khóc.
Trên mặt còn bệt nước mắt, anh nhìn cô mà trông rất tội nghiệp và uất ức.
Thi Nhi nhìn anh, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì anh lại nghẹn ngào hỏi cô.
"Em quát anh à?"
Cô cương quyết làm căng với anh, gật đầu chắc nịch.
"Ừm! Tôi quát đấy!"
Hàn Thẩm lại hỏi cô một câu nữa.
"Quát to thế cơ á?"
Thi Nhi chớp mắt, cô còn chưa kịp phản ứng gì nữa thì anh lại hét toáng lên rồi khóc tiếp.
Cô bất lực toàn tập.
Bây giờ thì hay rồi, muốn dỗ cũng không được mà muốn quát cũng không xong.
Anh vừa vẫy vùng vừa khóc la lại vừa đòi.
"Em quát anh! Huhu! Anh chỉ muốn hôn thôi mà!"
"Huhu! Anh muốn hôn! Anh muốn hôn!"
Đòi hỏi quá đáng thật! Phó Hàn Thẩm! Tôi về đây đã được 1 năm rồi mà có bao giờ anh giở chứng như thế đâu? Anh nhớ mẹ tôi cũng thông cảm cho anh, an ủi anh.
Thế là, anh bây giờ đang là được voi đòi tiên, được an ủi thì đòi hôn hả? Thật không hiểu tại sao tôi lại vào đúng cái nhà này nữa vậy trời? Rốt cuộc anh có bị ngốc không vậy?
Nghĩ cả một buổi trời, vậy mà anh vẫn nhất định không chịu ngừng khóc, càng khóc thì càng to hơn.
Dưới lầu có tiếng của lão gia, ông hỏi.
"Có chuyện gì trên đó thế?"
Thi Nhi cuống cuồng, đưa tay bịt miệng anh lại, nhưng anh vẫn ngang bướng mà kêu la.
Cô một lần nữa bất lực, nhìn anh não nề hỏi.
"Bây giờ muốn hôn phải không?"
Hàn