Tổng Tài Giả Ngốc Ai Là Sói

6: Khắt Khe


trước sau


Thế là cả buổi tối, Thi Nhi cứ có những hành động kì lạ, cứ thi thoảng lại đưa tay lên môi, rồi tự mình rùng mình vài cái.
Nấu ăn ở trong bếp, Thi Nhi cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người mất hồn.

Cô vừa làm vừa suy nghĩ lại hành động lúc hôn của Hàn Thẩm.
Anh ta của lúc đó, nhìn không hề ngốc một chút nào cả! Có phải mình bị gì rồi không? Không lẽ anh ta giả ngốc? Nhưng...!không thể nào.

Khi mình chưa đến Phó gia thì anh ta đã như thế rồi mà?
"Trời ơi! Cô nấu nướng kiểu gì vậy hả? Cháy đen hết rồi!"
Thi Nhi bừng tỉnh, thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, nhìn lại mới thấy nồi thịt kho còn thơm ngon vài phút trước giờ đây đã khét đen thui.

Cô vội vàng tắt bếp, giờ đây có cứu vãn thì cũng đã muộn rồi.

Đứng bên cạnh là Phó phu nhân, bà ta đang đắp mặt nạ ở phòng khách thì ngửi thấy mùi nồng nặc, liền chạy xuống đây.

Thế là, cô đứng ở đó hứng trọn cơn mưa chửi rủa.
"Nấu như vậy thì lão gia đi làm về ăn cái gì hả?"
"Con...!con xin lỗi! Để con đi nấu món khác!"
Cô vừa cầm cái nồi nóng hỏi lên thì bị bà ta hất tung, làm nó văng ngược lại vào người, bỏng cả tay.

"Khỏi đi! Không hiểu sao lão gia lại đưa cái thứ như cô về nhà này.

Nhà này có một thằng khờ còn chưa đủ sao, còn thêm đứa vô tích sự như cô nữa?"
Lúc này, Hàn Thẩm đang ngồi trong phòng ở trên lầu, nghe tiếng chửi bới liền đi xuống ngay cầu thang đứng xem.

Anh thấy Thi Nhi đứng nép vào một góc bếp, còn Phó phu nhân thì đang buông lời chửi mắng thậm tệ.

Cũng may, lúc này Chung quản gia chạy vào, kịp hỏi.
"Phu nhân? Có chuyện gì vậy ạ?"
Cậu ta vô tình nhìn lên lầu, thấy Hàn Thẩm đứng ở đó thì liền hiểu ra chuyện tiếp theo mình phải làm.
Phó phu nhân hằn học.
"Gọi lão gia về đây đi! Tôi muốn tống cổ cô ta ra khỏi cái nhà này!"
Thi Nhi bàng hoàng nhìn bà ta, không ngờ chỉ vì chút sơ suất mà lại thành ra nông nổi này.

Cô biết bà ta không phải tốt lành gì, nhìn cách đối xử của bà ta với Hàn Thẩm, thì đúng thật là mẹ ghẻ con chồng.

Nếu như cô đi khỏi đây rồi, không phải anh sẽ bị ức hiếp sao?
Tuy mình và Phó Hàn Thẩm không phải quan hệ vợ chồng mặn nồng thắm thiết, nhưng anh ta như vậy, mình không thể bỏ mặt được.
Cô nhìn Phó phu nhân, nói.
"Mẹ! Mẹ không thể vì vậy mà muốn đuổi con đi được? Như vậy thật vô lí!"
Bà ta trừng mắt nhìn cô.
"Vô lí? Cô có tư cách nói chuyện với tôi sao? Con nhỏ nhà quê nghèo kiếp xác, còn có thằng cha không ra gì."
Thi Nhi siết chặt tay mình giấu sau lớp váy, cô nhìn bà ta với ánh mắt kiên định.
"Xin mẹ đừng nói những lời xúc phạm đến cha của con."
"Mày..."
Phó phu nhân tức giận vùng tay lên định đánh cô, nhưng lại bị một con gấu

bông từ đâu bay thẳng vào mặt.
Hàn Thẩm chạy từ trên lầu xuống, đứng chắn trước mặt Thi Nhi.
"Không được ức hiếp vợ của tôi.

Mụ phù thủy xấu xa!"
Cô trố mắt, nhìn bóng lưng của anh.

Thật không ngờ, dù anh có là một anh chồng ngốc, thì cũng ra sức bảo vệ cô đến cùng.


Còn nhớ lần ở công viên, cũng là anh lao ra kéo cô vào.

Anh càng như thế, thì cô lại càng không thể nào rời bỏ anh và căn nhà này.
Lúc trước cô từng suy nghĩ, đợi sau khi ở đây được một thời gian, tích được một số tiền kha khá sẽ rời đi.

Nhưng nhìn chàng trai đáng thương này, cô lại không nỡ.

Tiền thì không dành dụm được bao nhiêu, cũng đã đưa hết cho người cha cờ bạc.

Còn cô, thì lại mắc kẹt ở đây rồi.

Xem như đây là ý trời, muốn cô ở lại đây chăm sóc cho anh chồng khờ này.
Phó phu nhân trợn mắt, nghiến răng.
"Cái thằng này.

Mày dám hỗn láo với tao hả?"
Bà ta hung hăng định đánh Hàn Thẩm, nhưng Thi Nhi phản ứng nhanh lập tức kéo anh ra sau lưng mình.

Bị bà ta đánh vào cánh tay bị bỏng, cô nhăn mặt kêu lên một tiếng.
Chung quản gia thấy tình hình hỗn loạn, lập tức kéo Phó phu nhân ra xa họ, bảo.
"Phu nhân đừng giận, kẻo lại làm ảnh hưởng sức khỏe, có nhiều nếp nhăn."
Bà ta ngơ ngác nhìn cậu, vội đưa tay sờ lên mặt mình rồi hỏi.
Thật sao?"

Cậu ta gật đầu, Phó phu nhân liền có phản ứng khác, như đang cố giữ bình tĩnh lại.

Bà ta lườm Thi Nhi và Hàn Thẩm qua một lượt, "hứ" một cái rồi xoay lưng bỏ đi.

Sau cùng vẫn là lo cho nhan sắc của mình hơn.
Chung quản gia nhìn cánh tay của cô, vết bỏng đã đỏ lên và nghiêm trọng hơn rồi.

Tuy bây giờ anh vẫn đang giả ngốc, không thể hiện ra được gì nhưng có lẽ đang rất sốt ruột.

Cậu ta bảo.
"Thiếu phu nhân đưa thiếu gia qua ghế ngồi đi! Để tôi đi lấy thuốc bôi cho cô."
Cậu ta vừa quay đi, Hàn Thẩm đã vội nói.
"Không không.

Để tôi làm! Để tôi làm!"
Chung quản gia đứng hình mất 5 giây, sau đó cũng đành gật đầu.
Đại thiếu gia! Có phải là đang ghen với mình không ta? Nhưng mà mình có làm gì đâu nhỉ? Mình chỉ sợ cậu ấy chu đáo quá sẽ bị lộ tẩy nên muốn giúp một tay thôi mà?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện