"Thế nào rồi? Hàn Thẩm và Chung Thất đang ở đâu vậy em?"
Đối diện với câu hỏi của Thi Nhi, Thùy Chi cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, cô ấy cười bảo.
"Họ...!vừa đến công ty ạ!"
Cô vẫn tin những gì mà cô ấy nói, không chút nghi ngờ mà gật đầu.
Lúc này, Thùy Chi chỉ thầm cầu mong Hàn Thẩm sẽ không sau.
Đợi sau khi Thi Nhi nghỉ ngơi, cô ấy liền ra ngoài nhờ bác sĩ sắp xếp giúp mình một phòng ở khoa hồi sức.
Hàn Thẩm đã nhanh chóng được đưa vào bệnh viện chăm sóc, Chung Thất với Dĩ Văn xem như thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta giao anh lại cho cậu ta, còn mình thì quay về giải quyết tiếp chuyện của Lao Lệ Quyên.
Thùy Chi nhận tin nhanh chóng đến chỗ mà Hàn Thẩm đang nằm.
Vừa thấy cô, Chung Thất đã khóc bù lu bù loa cả lên.
"Anh sao vậy?"
"Tôi sợ! Tôi cứ nghĩ thiếu gia sẽ không qua khỏi.
Sao...!sao cậu ấy lại cứng đầu như vậy chứ?"
Lần đầu tiên Thùy Chi thấy cậu ta khóc, còn khóc trông rất thảm.
Đi theo bên cạnh Hàn Thẩm đã bao nhiêu lâu rồi, tuy anh rất nghiêm khắc nhưng rất tốt với gia đình cậu ta.
Thi thoảng, anh thường gửi quà để cậu ta mang về cho mẹ mình, còn biếu rất nhiều quà bánh, có cả tiền.
Gia đình Chung Thất rất biết ơn Hàn Thẩm, cậu ta cũng xem anh như một ngôi anh trong nhà.
Nhìn thấy anh thương tích đầy mình như vậy, đương nhiên sẽ rất sợ.
Thùy Chi vô cùng thông cảm, vỗ vai an ủi Chung Thất bảo cậu ta yên tâm.
Cũng may vết thương không gần tim, nếu không thì sẽ rất nguy hiểm, khó mà cứu được.
Hàn Thẩm vừa tỉnh lại, việc đầu tiên anh làm đó là hỏi Chung Thất.
"Sao tôi lại ở bệnh viện?"
Cậu ta giải thích khéo léo, nói rằng mình đã âm thầm sắp xếp cho anh ở đây mà Thi Nhi không hề biết, bảo anh cứ yên tâm.
Hàn Thẩm bán tín bán nghi, bảo cậu ta đưa điện thoại để anh gọi ngay cho Thi Nhi.
"Đưa điện thoại cho tôi!"
"Thiếu gia! Cậu vừa tỉnh lại còn yếu lắm,ngủ thêm một chút nữa đi ạ!"
Đã là trưa rồi, nếu nói dối mình ở công ty thì cũng cho giống thật một chút.
Giờ này anh thường hay gọi về cho cô, bây giờ không gọi khác gì để cô nghi ngờ.
Thế là, cậu ta cũng phải nghe theo mà đưa điện thoại.
Hai người đều đang nằm trong cùng một bệnh viện gọi cho nhau, nhưng Thi lại không hay biết chuyện gì.
Cô còn nghĩ anh ở công ty thật, nên dỗ Hàn Huyên xong liền không ngủ mà đợi điện thoại của anh.
Thấy anh gọi đến, Thi Nhi mừng rỡ nhấc máy.
"Hàn Thẩm! Là em đây! Anh vẫn ổn chứ?"
Nghe cô hỏi nhiều như vậy, lại có vẻ như đang phấn khích, anh thật cảm thấy mình đã không uổng công khi che giấu chuyện này.
Vì sức khỏe còn yếu, nên giọng anh vẫn còn hơi mờ nhạt.
"Anh khoẻ! Con ngủ rồi phải không em?"
Thi Nhi đánh mắt nhìn sang Hàn Huyên, con bé lúc ngủ trông rất đáng yêu, cứ như đang cười vậy, vô lo vô nghĩ.
"Dạ!"
Anh cười mãn nguyện, cứ như mọi đau đớn đều được tan biến trong khoảnh khắc này.
Chỉ cần nghe giọng nói dịu dàng của cô, anh liền cảm thấy tinh thần vô cùng dễ chịu.
Một cơn đau kéo đến, làm anh nhíu mày, hơi sức cũng yếu đi không ít.
Dù là