Hàn Thẩm bàng hoàng khi nhìn thấy Thi Nhi đang đứng ở cửa, cô đang khóc rất nhiều.
Nhìn thấy anh như vậy, cô đau lòng vô cùng.
Vậy mà cô khi nãy còn vô tư cười với anh, trong khi anh vẫn đang cố chịu đau để làm cô vui lòng.
Bước về phía anh, cô không nói gì được mà chỉ khóc, ánh mắt xót xa nhìn lên vết thương vẫn chưa lành.
"Sao...!sao lại như vậy?"
Thi Nhi nghẹn ngào hỏi.
Hàn Thẩm thở dài, anh biết mình không thể giấu được nữa, nên chỉ đành nói cho cô biết toàn bộ sự việc.
Từ việc Phó lão gia đến muốn bắt Hàn Huyên đi, anh dùng tính mạng của mình ra đánh cược.
Rồi khi đến Phó gia gặp mặt Lao Lệ Quyên, anh lại một lần nữa đem tính mạng của mình ra.
Hai lần cược đó anh đều thắng, nhưng lần nào cũng để lại thương tích đầy mình.
Cô nghe anh nói như vậy, cũng đủ tưởng tượng ra anh vì mình mà hi sinh nhiều đến cỡ nào.
Anh nói với cô tất cả, trừ việc mình đã chịu đau đớn như thế nào khi lấy viên đạn ra, anh đã im lặng.
Thi Nhi rưng rưng lệ nắm chặt lấy tay của anh.
"Đau lắm...!phải không?"
Hàn Thẩm nhìn cô dịu dàng, giọng anh nhẹ nhàng bảo.
"Không đau chút nào hết! Chỉ cần thấy em bình an, thì anh không thấy đau nữa."
Thi Nhi thút thít.
Lúc này, cô y tá bế Hàn Huyên sang tận phòng này để tìm hai vợ chồng cô.
Cô ấy bảo con bé không quen ở với mình nên cứ khóc mãi.
Thế mà, vừa đưa vào tay Thi Nhi thì liền nín ngay.
Cô dỗ dành con, mà con bé này cũng thật biết nịn.
Nó cứ như biết cha nó đang bị thương, cứ bường lên đòi cha nó bế nhưng cô không cho.
Cô vừa giữ nó lại vừa nhẹ nhàng bảo.
"Hàn Huyên ngoan! Cha bị thương rồi, không bế con được."
Niềm hạnh phúc lớn lao nhất của Hàn Thẩm lúc này, chính là hai mẹ con họ.
Họ cũng chính là liều thuốc, chữa lành mọi vết thương từ thể xác đến tâm hồn này.
Anh đã từng nghĩ mình không qua khỏi khi trúng đạn, từng nghĩ mình không thể chịu nổi đau đớn khi gấp "sống" viên đạn ra mà không dùng biện pháp gây mê.
Nhưng rồi, trong những khoảnh khắc ấy, anh nghĩ đến Thi Nhi, nghĩ đến đứa con gái bé bỏng của mình.
Anh cảm thấy mình có thể chịu được tất cả.
Sức mạnh của tình yêu chính là như vậy, là khi người mà mình yêu thương dù không ở cạnh mình vẫn cho mình một ý chí mãnh liệt.
Một tuần sau.
Cả gia đình Hàn Thẩm xuất viện về nhà.
Về nhà vẫn là thoải mái nhất, bình yên nhất.
Chung Thất và Thùy Chi lúc này đều có mặt đầy đủ để giúp đỡ họ.
Hàn Thẩm được dìu đến ngồi bên bàn, anh đã nói mình tự đi được nhưng cậu quản gia nhà này cứ nhất quyết dẫn anh đi.
Cậu ta thấy anh khoẻ lại, thương tích đã đỡ hơn thì mừng đến phát khóc.
Thùy Chi nhìn thấy thì cười cho.
"Này! Anh có thể đừng khóc được không vậy? Khóc gì mà xấu quá đi!"
Không biết là vô tình hay cố ý, cô ấy vừa nói xong thì Hàn Huyên đột nhiên cười toe toét, cứ như hất cho cậu ta một chậu nước lạnh vào mặt.
Cậu ta cứng họng, giờ có muốn khóc cũng khóc