"Cha ơi! Mẹ đâu rồi ạ?"
Hàn Huyên mặc chiếc váy trắng, tóc búi cao ở hai bên cài nơ trắng.
Con bé chạy vào phòng thay đồ chú rể tìm Hàn Thẩm, vừa thấy anh đứng trước gương liền lao vào bám chân anh.
Anh quay người lại nhìn, mỉm cười vui vẻ bế con bé lên rồi bảo.
"Mẹ con đang chuẩn bị để làm công chúa của cha rồi!"
Mặc âu phục trắng cổ đen, Hàn Thẩm thật khiến người ta phải ngẩn ngơ vì khuôn mặt anh tú thanh nhã này.
Đến nỗi con bé Hàn Huyên vừa nhìn thấy cha nó cười lên thì liền ra vẻ ngẩn ngơ.
Nó nhìn anh chớp chớp mắt, cứ nhìn vậy mà không chịu nói năng gì cả.
Hàn Thẩm tròn mắt nhìn, còn nghĩ mặt mình có gì đó nên mới nhìn lại vào trong gương.
Mà nhìn qua nhìn lại mấy lần anh cũng không thấy gì bất thường cả.
Thế là anh chỉ đành hỏi con bé.
"Con nhìn gì thế?"
Hàn Huyên vẫn được anh bế ở trên tay.
Nó đưa tay xoa cằm ngẫm nghĩ, cứ nhìn anh thật lâu rồi lại nói.
"Con biết, tại sao mẹ lại yêu cha rồi."
Hàn Thẩm nghe nó nói câu này xong liền phì cười, cười đến híp cả mắt.
Anh nhìn nó nhướn mày, như muốn đợi xem nó lại giở trò nịn bợ gì nữa đây.
Hàn Huyên nhìn anh, nhướn nhướn mắt rồi chỉnh lại nơ cổ cho anh, bảo.
"Vì cha đẹp trai quá đấy! Con nhìn mà con u mê, thì nói gì đến mẹ!"
Con bé này, miệng mồm càng lúc càng lanh lợi, nói câu nào cũng làm người ta vừa lòng, thật là biết nịn nọt.
Anh bật cười, tặng con gái nhỏ một nụ hôn lên trán.
Ở phòng thay đồ của cô dâu, Thi Nhi đã mặc xong chiếc váy cưới lộng lẫy, cài khăn trùm đầu lên tóc.
Thùy Chi mặc chiếc váy trắng ôm eo làm dâu phụ, đứng cạnh cô mà trầm trồ không ngớt lời.
Nhìn mình trong gương, cô cũng không nghĩ có ngày mình lại khoác lên mình chiếc váy cưới lung linh thế này.
Chiếc váy trắng trễ vai giống như phát sáng vậy, làm cô trở nên vô cùng quyến rũ và xinh đẹp.
Thùy Chi hai mắt phát sáng đi đến nắm lấy tay cô, cười tươi bảo.
"Chị đẹp quá đi! Anh Hàn Thẩm mà nhìn thấy chắc sẽ đắm đuối mất!"
Chung Thất ở bên ngoài thò đầu vào nhìn, định gọi Thùy Chi ra ngoài nhưng nhìn thấy hai người xinh đẹp thế này cũng phải há hốc.
Cậu ta đẩy cửa bước vào, vỗ tay tán thưởng cứ như nhìn thấy một tác phẩm nghệ thuật.
"Wow! Tuyệt tuyệt! Thiếu phu nhân à cô đẹp thật đấy!"
Thùy Chi và Chung Thất gần đây rất khác, gặp nhau thì cứ thẹn thùng, không còn cãi nhau nhiều như trước.
Mà mỗi khi họ nói chuyện cứ cười cười, còn hẹn nhau đi chơi rất nhiều.
Có khi, cậu ta mãi mê đi chơi với cô ấy mà quên luôn việc ở nhà.
Hai người tuy im lặng không nói, nhưng ai cũng thừa hiểu họ đã thích nhau rồi.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, ghét của nào thì trời trao của ấy, câu nói này không tin cũng không được.
Cha của Thi Nhi chậm rãi bước đến chỗ cô, kéo tấm khăn trùm đầu xuống, nhìn cô hạnh