"Con đi đâu?"
Thùy Chi chuẩn bị xong xuôi, trang điểm nhẹ nhàng chuẩn bị ra ngoài thì lại gặp Dương lão gia ngồi ngay phòng khách.
Cô bối rối vô cùng, vì lần nào chuẩn bị đi chơi cũng bị tra hỏi như ép cung.
Những lần trước thì khác, nhưng gần đây thì cô cứ cảm giác như bị nắm thóp vậy.
Vì những lần trước, cô thường đi với đám bạn của mình, nên muốn đi bao lâu cũng được, cha có hỏi cũng không sợ.
Còn gần đây, cô toàn đi với Chung Thất nên khó tránh khỏi mà có tật giật mình.
Cô cười hi hi, vội vàng đi đến đấm bóp mát xa cho cha mình, ăn nói ngọt ngào dễ nghe một chút để được qua ải.
"Con đi chơi với bạn ạ! Đi một lát sẽ về!"
Nói xong, Thùy Chi còn thơm má Dương lão gia một cái, sau đó liền tung tăng chạy ra ngoài.
Ở Phó gia, Chung Thất lúc này đang sửa soạn chỉn chu lại nhan sắc.
Hàn Thẩm đi ngang qua phòng cậu ta, nhìn thấy cảnh này thì liền hiếu kỳ đứng lại.
Lần đầu tiên anh thấy anh ta chăm chút ngoại hình như vậy, còn đứng trước gương lẩm nhẩm gì đó như tự kỉ.
Độ hiếu kì của Hàn Thẩm ngày càng tăng cao, anh không nhịn được mà đây cửa đi vào.
Cú đẩy này làm Chung Thất giật mình, suýt nữa thì nhảy vồ tới ôm luôn cái gương vào người.
Anh ta vuốt ngực, trấn an trái tim mỏng manh yếu đuối sau đó nhìn anh nhăn mày.
"Thiếu gia! Cậu làm tôi giật cả mình!"
Anh nhìn anh ta qua một lượt, nhăn mày khó hiểu rồi hỏi một câu.
"Đi làm thêm ở rạp xiếc trung ương à?"
Còn nghĩ thi thoảng mình mới ăn diện một lần, sẽ được thiếu gia khen nức nở.
Nào ngờ, câu hỏi này của anh cứ như tạt cả xô nước lạnh vào mặt Chung Thất, làm anh ta tan nát cõi lòng.
Anh ta đau khổ ôm mặt, trầm ngâm một lúc rồi hỏi.
"Nhìn tôi giống làm trong rạp xiếc lắm sao?"
"Chứ còn gì?"
Nhìn kĩ thì lời mà Hàn Thẩm nói cũng không sai chút nào.
Chỉ là một buổi ra ngoài chơi, vậy mà cậu ta lại mặc vest, còn cài nơ cổ, cầm theo cả nón nhìn không khác gì chú hề.
Anh thấy, gu thời trang của anh chàng này, vốn dĩ không thích hợp để cua gái chút nào cả.
Thế mà anh ta vẫn làm quen được với tiểu thư Dương gia, đúng là quá may mắn rồi.
Thế là, Phó thiếu gia ra tay nghĩa hiệp, chọn giúp quần áo cho anh ta.
Sau khi thay đồ ra rồi nhìn vào gương, anh ta quả thực không nhận ra mình.
Một chiếc áo sơ mi đen và một chiếc quần đen, chỉ đơn giản nhưng vô cùng thanh lịch.
Chung Thất vô cùng hài lòng, há hốc mồm khi nhìn mình trong gương.
Anh ta quay lại nhìn Hàn Thẩm, vô cùng cảm kích mà nói.
"Thiếu gia tuyệt thật! Giờ tôi đã biết tại sao cậu lại quen được thiếu phu nhân rồi!"
Hàn Thẩm cười hãnh diện, đưa tay vuốt tóc một cái rồi bảo.
"Tôi có được cô ấy là nhờ vào nhan sắc này, chứ không phải nhờ vào quần áo."
Không nói dài dòng nữa, anh để anh ta thong thả một bữa đi hẹn hò.
Nhưng