Không còn cách nào khác, họ chỉ đành nhờ đội cứu hộ đến mang xe đi sửa.
Nhìn thấy Thùy Chi vì mình mà đứng đợi như vậy, Chung Thất áy náy vô cùng.
Anh ta vội vàng cởi áo khoác ngoài ra, khoác lên bờ vai trần mát mẻ ấy.
"Xin lỗi em! Còn bắt em phải đợi nữa!"
Nhưng cô ấy không hề than phiền hay trách móc gì, ngược lại còn cười dịu dàng với anh ta.
Cô ấy còn nhớ, lần đầu mà hai người gặp nhau cũng là vì sự cố xe như thế này.
Có lẽ cũng vì vậy mà mới quen biết nhau, còn cãi nhau biết bao nhiêu lần.
Đó cũng xem như là duyên phận, là cơ duyên mà ông trời đã sắp đặt cho hai người họ gặp nhau.
Chung Thất sợ Thùy Chi đứng đợi cùng mình buồn chán, nên đã cõng cô ấy đi dạo công viên gần chỗ sửa xe.
Dưới những ánh đèn vàng của công viên, vài đứa trẻ đi cùng cha mẹ, cầm bong bóng bay thả lên bầu trời.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, có một quả bóng bay lướt ngang qua họ rồi mắc lại ở một tán cây.
"Nhìn kìa! Là bóng bay đó!"
Thùy Chi chỉ tay vào nó.
Lúc này, dưới chân họ có một cô bé đi đến, còn đang khóc rất to, cứ liên tục với tay lên như muốn lấy gì đó.
Chung Thất hiểu rồi, anh bảo cô đưa tay ra lấy sợi dây của bóng bay, kéo nó xuống rồi đưa lại cho cô bé.
Thả cô xuống đất, cô đi đến trả lại cho cô bé đang thút thít kia.
"Của em này!"
Cầm được bóng bay trong tay, cô bé liền nín khóc ngay.
Chung Thất nhìn thấy Thùy Chi vui vẻ với trẻ con như vậy bất giác vui trong lòng, thẩn thơ nhìn cô.
Anh ta còn nghĩ một cô tiểu thư sống trong nhung lụa như cô, chỉ quan trọng nhưng cuộc vui chơi cùng bạn bè.
Nhưng trải qua nhiều chuyện, anh ta đã dần có cách nhìn khác hơn, dường như đã si mê cô mất rồi.
Nhưng anh ta biết rõ, mình và cô vốn dĩ không cùng đẳng cấp, không cùng một số phận.
Gia đình danh giá như Dương gia, làm sao có thể chấp nhận cho tiểu thư độc nhất của họ, qua lại với một tên quản gia như anh ta được? Nghĩ đến đây, Chung Thất cảm thấy u sầu, hi vọng những ngày vui này có thể kéo dài thêm một chút.
Xe cũng đã sửa xong, cũng đã đến lúc đưa Thùy Chi về nhà.
Trên đường về, cô ấy kể cho anh ta nghe được rất nhiều chuyện của mình lúc nhỏ.
Cô ấy vốn không có bản tính của một cô tiểu thư kiêu kì, mà ngược lại rất thích sự mộc mạc.
Ngày còn đi học, bạn bè chỉ vì nghĩ cô nhà giàu sẽ chảnh choẹ khó gần, nên họ không chịu nói chuyện với cô.
Thùy Chi cũng không thích đến những nơi sang trọng, không thích gặp gỡ con trai của những thương gia giàu có.
Cô thích một mối quan hệ tự nhiên, càng không thích phá