Câu nói này của anh làm mọi người ngỡ ngàng.
Dù sao thì cũng là sự thật, anh không thích nhìn con gái cứ cả ngày bám đuôi Thi Nhi như thế.
Bây giờ, cô lại sinh thêm một đứa con trai, anh đang lo lắng tương lai của mình liệu có phải ra phòng khách ngủ hay không.
Con bé này đã đủ phiền phức rồi, mỗi lần ngủ là cứ đòi nằm giữa anh và cô.
Bây giờ thêm một khoảng cách nữa, anh thà xuống sàn ngủ còn hơn.
Đến trưa, Hàn Huyên vẫn chưa chịu về nhà mà cứ đòi ở lại.
Nó biết Hàn Thẩm đang giận, vậy nên mới muốn ở lại làm hoà với anh.
Người cha này cũng giận dai phải biết, con bé nó đã đi qua đi lại mấy vòng rồi mà anh vẫn không thèm để ý.
Ngồi bên cạnh giường, Hàn Thẩm cẩn thận pha sữa cho Thi Nhi, còn dìu cô ngồi dậy.
"Em uống đi kẻo nguội!"
Cô cười nhẹ, chậm rãi cầm ly sữa trên tay.
Hàn Huyên không biết từ đâu xuất hiện, thò đầu vào giữa anh và cô.
Nó nhìn anh chớp chớp mắt, giọng nũng nịu.
"Cha đừng giận nữa mà! Hàn Huyên biết sai rồi!"
Hàn Thẩm không thèm nhìn nó cái nào, quay mặt đi chỗ khác.
"Con mà biết sai sao? Mẹ con chiều quá nên con sinh hư rồi, còn cha thì không như vậy đâu!"
Nó mím môi sắp khóc luôn rồi, vậy mà cha nó thì vẫn cứ thờ ơ chỉ lo cho mẹ nó.
Chỉ mới đòi lên nằm cùng mẹ thôi mà anh đã như thế rồi, sau này thêm một đứa nữa chắc anh sẽ thành núi lửa mất.
Nói gì thì nói, anh giận cũng chỉ vì không muốn chiều hư Hàn Huyên.
Anh sợ con bé lên nằm cùng Thi Nhi, làm cô thêm mệt nên mới la rầy.
Bây giờ nhìn con bé mít ướt như vậy, anh cũng không nỡ giận, dang tay ra bế con bé ngồi trên đùi mình.
Anh dặn dò con bé sau này không được nhõng nhẽo như vậy, đã làm chị rồi thì phải trưởng thành lên.
Hàn Huyên vừa nghe nói mình được làm chị thì vui vẻ vô cùng, nhảy cẩn lên trên đùi của anh.
"Vui quá! Hàn Huyên có em rồi! Em đâu rồi ạ? Em tên là gì vậy ạ?"
Hàn Thẩm nhìn nó mỉm cười, xoa xoa gò má rồi bảo.
"Em ngủ rồi! Em con tên là Hàn Nhân!"
Vậy là từ giờ, Phó gia lại đón chào thêm một thành viên mới.
Gia đình Hàn Thẩm giờ đây sẽ ngập tràn trong tiếng cười của những niềm vui và hạnh phúc.
Lần này Thùy Chi lại định ra ngoài, cô nghe tin Thi Nhi vừa sinh nên muốn đến thăm một chút.
Vừa bước xuống lầu, không thấy Dương lão gia đâu thì cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Nào ngờ, cô vừa ra đến bậc cửa đã bị gọi lại.
"Không đi đâu hết.
Ở nhà cho cha."
Cô nhìn sang Dương lão gia, lần đầu thấy ông ấy khó chịu đến như vậy.
Những lần trước cũng có, nhưng lại không ngăn cản quyết liệt bằng lần này.
Chuyện cô thường hay qua lại với Phó gia, tuy ông không nói ra nhưng có lẽ đã biết hết.
Thùy Chi khó chịu trong lòng, muốn biết lí do tại sao lần này lại không được