Hai ngày rồi không liên lạc được với Thùy Chi, Chung Thất cứ đứng ngồi không yên.
Nhưng Phó gia bây giờ còn nhiều việc như vậy, thật không có thời gian để đến nhà tìm cô.
Nhà có thêm thành viên mới nên rất bận rộn, công việc trong nhà đều do anh ta làm cả.
Hàn Thẩm đi làm ở công ty, thi thoảng cũng không yên tâm mà gọi điện về hỏi thăm.
Được hôm nay là ngày nghỉ, thấy anh ở nhà nên anh ta cứ bồn chồn trong lòng muốn đi.
Anh bước xuống lầu, thấy Chung Thất ngồi trên sô pha gục đầu sầu não, chậm rãi đi xuống hỏi.
"Sao vậy? Cậu và Thùy Linh cãi nhau sao?"
Anh đi đến ngồi gần đó, thấy Chung Thất rất mệt mỏi và lo lắng.
Anh ta vẫn không ngẩng đầu lên, lắc đầu rồi bảo.
"Không phải.
Đã hai ngày rồi mà tôi không gọi được cho cô ấy, cô ấy cũng không đến đây.
Tôi lo quá! Không biết cô ấy có xảy ra chuyện gì không?"
Hàn Thẩm nghe nói vậy cũng thấy lạ.
Bình thường Thùy Chi rất thích đến đây chơi với Thi Nhi và Hàn Huyên.
Lẽ ra khi nghe tin cô sinh Hàn Nhân, cô ấy phải đến mới đúng.
Vậy mà từ lúc ở bệnh viện về đến giờ vẫn không thấy cô ấy đâu.
Anh biết Chung Thất bây giờ đang rất rối, nên đã cho anh ta đến nhà tìm Thùy Chi.
Dù sao thì bây giờ Hàn Nhân và Hàn Huyên cũng đã ngủ, Thi Nhi thì mới lên phòng, anh cũng không bận gì mấy.
Anh ta vừa nghe xong thì vô cùng mừng rỡ, chạy hớt hải đi đến nhà Thùy Chi.
Đứng trước cổng nhà, Chung Thất hồi hộp không biết nên làm sao mới phải.
Anh ta chưa gặp Dương lão gia bao giờ, mà đối với quản gia nhà này ông ta lại không phải người dễ gần.
Anh ta cứ loay hoay mãi không biết nên làm thế nào, thì vô tình nhìn lên cửa sổ ở lầu hai đang mở.
Đó là phòng của Thùy Chi.
Anh ta bạo gan, đứng ở trước cổng nhìn lên lầu gọi lớn tên cô.
Còn nghĩ gọi thế này cũng chỉ bằng thừa, nào ngờ Thùy Chi đã nghe thấy và chạy ra xem.
"Chung Thất? Chung Thất?"
Hai người gặp nhau thì vô cùng mừng rỡ, nhưng lại không có cách nào ở gần nhau hơn được.
Chung Thất vừa định hỏi lí do tại sao cô biến mất hai ngày qua thì cánh cổng độ nhiên mở.
Một giọng nói gắt gỏng khó chịu vang lên.
"Cậu tìm đến đây làm gì? Ai cho cậu đến đây?"
Chung Thất giật mình một cái, nhìn sang thì thấy Dương lão gia đang đứng ở đó, sắc mặt vô cùng không vui.
Anh ta vô cùng bối rối, nhưng vẫn phải nói cho rõ.
"Con không thấy Thùy Chi đâu nên rất lo, nên con đã đến đây tìm cô ấy."
Thùy Chi đứng ở trên lầu nhìn thấy cảnh này thì bồn chồn không yên.
Cô chạy đến cửa muốn mở nó ra nhưng cửa lại khoá mất rồi, có mở cách nào cũng vô dụng.
Cửa phòng thì khoá, điện thoại ở trong tay Dương lão gia.
Cô của bây giờ chính là bị giam lỏng, muốn đi đâu cũng không đi được.
Dưới lầu, Chung Thất đối diện với cha của cô vô cùng căng thẳng.
Anh ta sợ mình nói gì đó không đúng làm ông