Chào các bạn! Tôi tên là Lưu Linh - một con người không có gì đặc biệt cả, tính cách bình thường, học vấn bình thường, ngoại hình cũng bình thường ( Đó là theo cách nhìn của riêng tôi còn cách nhìn của người khác về tôi thì tôi không biết. Hầu như họ bảo tôi có ngoại hình xinh đẹp nhưng cá nhân tôi thì lại thấy bản thân vô cùng bình thường, chỉ là có chút ưa nhìn thôi...).
Tôi không có bạn thân, cũng không có bố mẹ, chỉ có một chị gái tên Lưu Hà, hiện tại đang bỏ trốn vì nợ nần do cờ bạc. Gánh nợ của bà chị đã đổ hết lên vai tôi. Mà các bạn biết rồi đấy, sinh viên nghèo thì lấy đâu ra tiền, vậy nên tôi cũng đang chạy trốn khỏi bọn đòi nợ. Còn về việc học của tôi thì.....
Trải qua gần 4 năm học hành miệt mài dưới mái trường đại học, còn khoảng ba tháng nữa là tôi sẽ chính thức tốt nghiệp và trở thành một nhà báo. Tôi học ngành báo chí, lúc đầu là do ước mơ sau này thì chính là vì cái chết của bố mẹ tôi. Có thể nói, bố và mẹ chính là hai người truyền lửa cho tôi để tôi quyết tâm trở thành nhà báo. Cả bố và mẹ tôi đều là những nhà báo nổi tiếng ngày xưa nhưng vì bị bọn xã hội đen trả thù mà vĩnh viễn không thể nào sống lại...
Nhiều lúc tôi rất buồn khi nghĩ đến sự ra đi của bố, mẹ nhưng nỗi buồn ấy cũng không lớn bằng sự căm phẫn, lòng hận thù của tôi với bọn hắc đạo - những kẻ đã giết bố mẹ tôi....
Một ngày mới bắt đầu, không giống như những người khác, ngày mới của tôi bắt đầu từ 4:30. Tôi làm thêm ở một tiệm đồ ăn vì vậy phải đến sớm dọn dẹp, sắp xếp bàn ghế, lau trùi xong là hơn 6 rưỡi bởi chỉ có mình tôi làm ở đó mà tiệm ấy cũng khá rộng. Khi mọi người đang ăn sáng một