Tố Tố nghe hắn nói vậy, trong lòng vô cùng tức giận nhưng lúc này cơ thể lại không còn chút sức lực nào để đánh lại hắn.
Chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân lại vô dụng đến như vậy. Cô cố gắng dùng sức, đẩy rồi đấm vào ngực hắn nhưng hắn không những không tránh xa mà còn tỏ ra gương mặt đầy thích thú.
" Đồ bi ổi!! Hạ lưu! Anh đừng có mà làm càn! " Tố Tố thều thào nói.
" Tôi nào có làm càn...tôi là đang giúp cảnh sát Tố Tố đó! Cảnh sát Tố Tố phải biết ơn tôi mới phải chứ?! "
Nói xong, Âu Dương Đình cúi người hôn lên môi cô rồi tưng chút, từng chút đẩy lưỡi cô theo nhịp của hắn rồi từ từ luồn tay xuống phía dưới, mân mê khu vực nhạy cảm của cô.
Trong thoáng chốc, Tố Tố cảm tưởng như bản thân sẽ không thiết sống nữa, cô cố gắng kháng lại thứ ɖu͙ƈ vọng mà xuân dược đem lại, cắn lưỡi tự tử trước khi hắn làm điều bẩn thỉu với cô.
Ấy vậy mà suy nghĩ đó đã bị hắn đoán trúng, hắn một lần nữa hôn lên đôi môi của cô. Sau đó, hắn từ từ cởi bỏ chiếc áo sơ mi đang mặc ra.
Dưới ánh đèn, cơ thể săn chắc, khỏe khoắn của hắn hiện ra trước mắt cô nhưng cô căn bản không có hứng thú gì. Bởi bây giờ cơ thể cô đã không còn chút sức lực gì, muốn cắn lưỡi cũng không thể cắn,...Cái loại xuân dược mà hắn cho cô sử dụng không phải loại thuốc kϊƈɦ thích ɖu͙ƈ vọng mà khiến đối phương một khi uống vào thì cơ thể sẽ trở nên mềm yếu, không thể phản kháng.
Cơ thể cô từ từ bị hắn " gặm nhấm ", để lại những dấu đỏ đầy ân ái.
Hắn nhấc nhẹ chân cô rồi hôn lên má đùi trong, ánh mắt ẩn chứa ɖu͙ƈ vọng nhìn cô rồi bất ngờ đẩy " cây gậy " đang ***** **** của mình vào trong cô.
" Nơi ấy " của cô rất ấm, nó liên tục thắt chặt lấy thứ đó của hắn khiến hắn vừa thích thú vừa cảm thấy bản thân mình như sắp chết tới nơi.
" Chết! Mình quên nới rộng ra! Thảo nào chặt quá..." Âu Dương Đình cau mày nghĩ.
Hắn ôm lấy hông cô từ từ rút ra rồi lại đẩy vào liên tục làm cô không chịu nổi mà khóc thét lên. Cơ thể đã không thể chống cự, đau nhưng lại thét không ra hơi, cảm giác này Tố Tố thật chỉ muốn chết đi...
Cô nhắm mắt lại nhưng lại bị nụ hôn của hắn phá