" Alo!! cháu là Lưu Linh đây ạ!! Giáo sư, người nghe máy đi ạ!! " Lưu Linh cất giọng lên, hơi thở yếu...
" Alo... Lưu Linh hả cháu??! Sao mấy hôm nay không đi học vậy?? Có chuyện gì sao?? Bác nghe nói bọn chủ nợ đến nhà cháu!! Cháu có sao không??! " Trong mắt của Tống Xuyên, Lưu Linh giống như một đứa con gái của bà ấy nên khi không thấy cô đi học, bà ấy đã vô cùng lo lắng.
" Cháu không sao ạ!! Nhưng bác ơi, bác có thể sử dụng định vị GPS đến nơi này đón cháu không?? Cháu hình như bị lạc rồi.... " Lưu Linh giọng lo lắng, tự tận đáy lòng có chút sợ sệt bởi từ khi rời khỏi căn nhà kia, cô đã đi rất xa rất xa nhưng không thấy nhà dân xung quanh mà chỉ thấy đồi núi và cây cỏ... Sóng điện thoại ở đây cũng khá yếu nên Lưu Linh phải trèo lên một cái cây cao để bắt sóng.
" Lưu Linh!! Cháu hãy thật bình tĩnh! Bác sẽ đến ngay đây!! Đừng sợ " Tống Xuyên vừa nói vừa trấn an Lưu Linh qua điện thoại.
" Bác ....ơi...." sóng cũng yếu dần nên tín hiệu điện thoại không tốt...Lưu Linh bị mất liên lạc với Tống Xuyên.
" Alo!! Lưu Linh?? Cháu có sao không?? Lưu Linh " Tống Xuyên lo lắng, bà nhanh chóng gọi điện cho con trai bà là Tống Quang Liêm - một chàng trai bí ẩn, chỉ về thăm Tống Xuyên vào đầu năm và giữa năm...
Lúc bấy giờ, tại nhà riêng