Giữa trưa nắng gắt, nếu không có việc thực sự quan trọng thì không ai tình nguyện đi ra đường cả.
Khu vực ngoại thành vắng vẻ, không có lấy một bóng người.
Một chiếc xe con màu xám nhìn qua có vẻ rất bình thường từ từ dừng lại.
Hà Thu Hoài rời ghế lái xuống xe, mở cửa sau, mỉm cười: “Đến nơi rồi.”
Nói là mỉm cười, thì thà nói là “nhếch mép”, có lẽ sẽ hợp lý hơn.
Ý cười không lan được tới đáy mắt, khiến khuôn mặt của cô ta thêm một phần giả tạo và khắc nghiệt.
Đôi mắt gắt gao nhìn vào cậu nhóc đang ngồi trong xe.
“Nhóc con, mày rất thông minh, có lẽ cũng hiểu được tình hình hiện tại rồi đúng không? Cho dù mày có tài giỏi thế nào thì cũng chỉ là một đứa trẻ con, email của mày mã hóa tới mức nào đi nữa cũng chẳng thể không để lại dấu vết gì.
Tao có tiền có thế, muốn tra là tra được.”
Cô ta vươn tay, móng tay đỏ chót lướt qua làn da trên khuôn mặt non nớt của cậu nhóc, khiến người ta nổi da gà: “Ngoại hình của mày… thật sự rất giống anh ấy…”
Cho đến bây giờ, cô ta vẫn luôn nghĩ rằng Dương Quốc Thành quan tâm săn sóc ba mẹ con Đào Minh Tuệ vì thằng nhóc con này có ngoại hình như đúc từ một khuôn với hắn.
Quả thực giống vô cùng, từ đường nét khuôn mặt, ánh mắt, cách nói chuyện… Nếu cô ta không biết rõ Dương Quốc Thành là người như thế nào, có lẽ cô ta đã nghĩ đây là con trai ruột thịt của hắn.
Thật đáng tiếc!
“Tiếc rằng mày chỉ là một thằng con hoang mà thôi.
Con mẹ đê tiện của mày muốn dùng một thằng con hoang để trói chân Thành, chỉ nghĩ tới thôi tao đã buồn nôn rồi! Mày nói xem, sau khi mày chết đi, mẹ mày có hối hận không? Thành có đau khổ không?” Cô ta cố ý ngưng lại vài giây, bàn tay niết mạnh lên khuôn mặt cậu nhóc, để lại dấu tay ửng đỏ: “Chắc hẳn là sẽ không đâu.
Vì anh ấy vẫn còn một đứa con trong bụng tao… thật sự là con của anh ấy.”
Giới hạn cao nhất của lừa dối chính là vừa “lừa mình” lại vừa “dối người”.
Trước khi lừa gạt người khác, Hà Thu Hoài phải tự mình tin tưởng đứa nhỏ trong bụng mình chính là con của Dương Quốc Thành trước đã.
Cậu nhóc mở to mắt, nhìn trừng trừng biểu cảm vặn vẹo trên khuôn mặt của Hà Thu Hoài.
Chỉ có thể sử dụng ánh mắt để biểu đạt suy nghĩ, bởi vì tay chân cậu nhóc đã bị trói cứng lại, và miệng cũng bị dán băng dính, không thể mở ra, càng không thể kêu cứu.
Mà cho dù có thể kêu cứu, ở nơi đồng không mông quạnh thế này, cũng chẳng kiếm đâu ra được người có thể cứu giúp.
Hà Thu Hoài đột nhiên bật cười, tiếng cười lục khục trong cổ họng, sau đó cô ta như phát điên, cười sằng sặc.
Đôi mắt như hai lưỡi dao sắc khoét sâu vào đứa trẻ đang bị trói trong xe: “Tao chưa ra tay với mày là vì không muốn giải quyết phiền phức, nhưng nếu mày đã muốn chết, tao không ngại giúp mày một tay…”
Thậm chí, tới cả chứng cứ ngoại phạm, lý do thoái thác, cô ta cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
“Nếu mày chết vì một tai nạn nào đó, thì trách nhiệm không thuộc về ai đúng không?” Cô ta nghiêng đầu: “Dù sao cũng là chuyện ngoài ý muốn mà… Chỉ cần mày chết rồi, đứa nhỏ trong bụng tao nhất định sẽ là người thừa kế của anh ấy.”
“Không! Dừng tay!” Minh Tuệ giật mình bừng tỉnh khỏi cơn mơ, bật dậy trong phòng tạm giam.
Sau lưng cô, mồ hôi vã ra như tắm, thấm ướt cả lưng áo.
Cô bé Mimi cũng bị cô làm cho giật mình, quay đầu lại sốt sắng hỏi: “Thím, thím làm sao vậy?”
“Thím…” Minh Tuệ chần chừ, không biết có nên nói hay không: “Thím vừa mơ một giấc mơ rất kinh khủng…” Hai bàn tay mảnh dẻ siết chặt tấm chăn mỏng có mùi hơi mốc trên giường, sau một thoáng ngập ngừng, cô nói: “… Thím mơ thấy… bé Gấu… thằng bé bị ai đó làm hại… cả người đều là máu…”
“Thím đừng lo lắng quá, có lẽ đó chỉ đơn giản là một giấc mơ mà thôi.
Do thần kinh căng thẳng quá chẳng hạn.”
Đương nhiên, Minh Tuệ cũng vô cùng mong muốn rằng đó chỉ là cảnh trong mơ.
Chỉ là lời Hà Thu Hoài nói vào ngày hôm đó vẫn văng vẳng bên tai cô, nhắc nhở cô rằng cậu nhóc Gấu có thể đang nằm trong tay cô ta.
Là