Có lẽ trên đời này thật sự tồn tại cái gọi là “thần giao cách cảm” giữa mẹ và con.
Sau khi nhắc lại giấc mơ chập chờn ban trưa cách đây chưa đầy một tiếng đồng hồ, Minh Tuệ đã được đáp lại bằng vẻ mặt khiếp sợ của người đàn ông đối diện.
Anh ta nhìn trân trân vào khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ mệt mỏi của cô, thở dài: “Vốn còn định giấu cô, không ngờ…”
“Thằng bé bị làm sao?” Minh Tuệ nhíu mày, lại âm thầm cảm thấy may mắn.
May mắn vì đã lựa chọn tin tưởng trực giác thoáng chốc hiện ra trong giấc mơ đó.
Nếu không, lúc này người làm mẹ như cô vẫn đang ngồi sau song sắt phòng tạm giam, không hề hay biết con trai mình gặp chuyện.
“Là Hà tiểu thư, Hà Thu Hoài, cô ta… trói chân tay cậu bé, bịt kín miệng, ném ở ngoài ngoại thành, khu vực đất hoang không thường xuyên có người qua lại…”
“Con mụ điên khùng!” Mimi biến sắc mặt, buột miệng chửi.
Không có ai mắng cô bé nói chuyện không biết chừng mực, vì đó cũng chính là lời mà những người khác muốn nói.
Minh Tuệ cũng tái mét mặt mày, túm chặt vạt áo, hỏi người đối diện: “Thằng bé… bây giờ thằng bé đang ở đâu?”
Nhìn sắc mặt của anh ta, cô có thể đoán được tình hình không quá nghiêm trọng.
Quả nhiên, anh ta chỉ tay vào trong nhà: “Hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm, nên tôi để cậu ấy ở tạm nhà tôi.” Lại bồi thêm một câu: “Cậu chủ nhỏ nhà chúng ta rất thông minh, còn biết tự cài thiết bị định vị lên người mình.
Nhờ có nó mà tôi có thể phát hiện được tín hiệu cầu cứu của cậu ấy, kịp thời tìm đến.”
Con trai của Đào Minh Tuệ và Dương Quốc Thành, luôn luôn xuất sắc hơn người thường.
Rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc cũng không hoảng sợ.
Nói đúng hơn là, trước khi rơi vào tình trạng nguy hiểm, cậu nhóc đã có sẵn cách ứng đối.
Trí thông minh đó, sự quyết đoán đó, khiến cho những người đã đi theo Dương Quốc Thành vào sinh ra tử bao năm cũng phải thán phục.
Đàn em của Dương Quốc Thành vừa nói chuyện vừa dẫn đầu đi thẳng vào trong nhà.
Căn nhà của anh ta không quá rộng, đồ đạc cũng vô cùng ít, vừa nhìn đã biết không thường xuyên có người ở.
Ba người đi lên tầng hai, đứng trước một căn phòng đóng cửa im lìm.
Đàn em của Dương Quốc Thành đưa tay lên gõ mấy lần trên cánh cửa, như thể ra ám hiệu.
Bên trong nhanh chóng truyền ra tiếng nói không mặn không nhạt: “Mời vào.”
Cậu nhóc đang ngồi trên giường, mu bàn tay cắm kim truyền, nối với chai dịch treo trên giá, đầu quấn băng.
Nhìn thấy mẹ mình, trong đáy mắt xẹt qua đôi chút bối rối, rồi lại lập tức trở về với vẻ thản nhiên như ông cụ non.
“Mẹ ngẩn người cái gì vậy? Chỉ quấn thêm cái băng đô trên trán mà mẹ không nhận con trai nữa à?” Bàn tay không truyền dịch đưa lên, chạm vào băng trắng trên đầu, ra vẻ thoải mái: “Trông con ngầu lắm đúng không?”
Minh Tuệ ngẩn người, nước mắt đảo vòng quanh hốc mắt lại bị nuốt ngược trở lại.
Cô còn chưa kịp khóc lóc thảm thương hay nói ra những lời khiến người đau lòng, bầu không khí căng thẳng âu sầu đã bị mấy câu nói đùa của thằng nhóc con này làm cho tiêu biến sạch.
Mím nhẹ đôi môi, cô ngồi xuống bên cạnh giường, vuốt vuốt mấy sợi tóc lơ thơ trên trán con trai: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Hà Thu Hoài…”
“Bà ta chẳng làm gì được con hết.” Cậu nhóc ngắt lời mẹ: “Con đã chuẩn bị sẵn phương án đối phó cả rồi.” Đây cũng không phải là tình huống xấu nhất mà cậu nhóc từng nghĩ đến.
“Nhưng con trai của mẹ vẫn bị thương… Có đau lắm không?” Giọng nói không giấu được sự lo lắng.
Cô lại quay sang hỏi chủ nhà: “Anh đã đưa thằng bé tới bệnh viện kiểm tra chưa?”
Đối phương lắc đầu, lại gật đầu: “Chưa tới bệnh viện, nhưng bác sĩ Andrey đã tới đây một chuyến, kiểm tra cho cậu ấy rồi.
Không có chấn thương nghiêm trọng, chỉ tổn thương phần mềm thôi.”
Với tình hình hiện tại, tốt nhất là không nên tới bệnh viện.
Không phải anh ta không tin tưởng, chỉ là môi trường bệnh viện nhiều người hỗn tạp, dễ bị cài cắm những kẻ có mục đích không tốt.
Minh Tuệ vuốt tóc con trai, rồi bất ngờ vươn tay ôm siết thân thể nhỏ bé vào lòng.
Thằng bé không sao, nhưng Hà Thu Hoài có ý định gϊếŧ người là sự thật.
Cô nhất định, nhất định sẽ bắt cô ta phải trả giá.
Tư thế ôm duy trì được vài phút thì cậu nhóc hạ lệnh đuổi khách.
Có lẽ là